Nhưng ông ta lập tức đổi lời: “Nhưng cháu tôi bị đánh thế này, chuyện này làm sao mà có thể nuốt trôi được?”
Người khác đề nghị: “Gia chủ, lễ kỷ niệm sắp đến rồi.
Khi lễ kỷ niệm kết thúc, chúng ta hãy tiền hành xử lý Diệp Quân Lâm một lần nữa!”
Tiêu Quốc Phổ lạnh lùng nói: “Được rồi, để nhãi con Diệp Quân Lâm này nhảy nhót thêm vài ngày nữa, sau đó dù lai lịch hay khả năng của hắn ra sao thì hắn cũng phải chết!”
Nghĩ đến đây là nghĩ như thế nào, Tiêu Quốc Phổ liền vội ra lệnh: “Thông báo cho học sinh của ta, cho bọn chúng tới dự lễ!”
Nghe đến đây, ai nấy đều phấn khởi.
Một số sinh viên của Tiêu Quốc Phổ đang ở trong khu vực quân sự và một số theo chính trị.
Về tuổi tác, họ vừa tầm 30 hoặc 40 tuổi, ai cũng đều có chức vụ rất cao.Mọi người đều giống như Thẩm Hiếu Huy, ở một vị trí cao.
Hàng chục người như thế đều cùng nhau tham gia lễ kỷ niệm.
Tất cả đều có mặt đông đủ Ngay cả Tiêu gia giàu có cũng cần sự hỗ trợ của một lực lượng lớn như vậy!
Trong vài ngày sau, điều mà Lý Tử Nhiễm lo lắng lại không xảy ra.
Cô thấy khó hiểu.
Cô có tình lôi kéo các bạn cùng lớp để tìm hiểu và hỏi han mọi chuyện.
Biết rằng sòng bạc do Tiêu Thiên Long mở, Tiêu gia chỉ có thể làm qua loa cho xong chuyện Lý Tử Nhiễm mỉm cười: “Thảo nào Vương gia tự tin như vậy, bởi vì họ biết rõ nhà họ Tiêu không dám lên tiếng.”
Trên thực tế, Diệp Quân Lâm thậm chí còn không biết.
Anh vẫn đang chờ đợi sự trả thù từ Tiêu gia.
Khi Thanh Long nói với anh ta về điều này, Diệp Quân Lâm rất ngạc nhiên.
Thanh Long nói: “Nghe nói một tuần sau, nhà họ Tiêu sẽ có đại lễ kỷ niệm 40 năm thương hội, ước chừng sẽ có động tác xấu gì, tạm thời thì họ không làm gì được anh.”
Nụ cười của Diệp Quân Lâm hằn sâu trên khóe môi, nụ cười đầy ẫn ý: “Lễ kỷ niệm bốn mươi năm Thương nghiệp? Tốt lắm, lúc đó tôi cũng sẽ tham dự và tặng cho nhà họ Tiêu một món quà lớn!”
Họ Tiêu phải bị tiêu diệt!
Trước đây, không chỉ có Tiêu Thiên Long là người lên kế hoạch mà cả gia đình họ Tiêu cũng giúp sức cho việc này.
Thanh Long nói: “Nhân tiện, tướng quân, thứ mà ngài yêu cầu tôi