Chương 463: Đường Sở Vi phủ nhận
“Tổng giám đốc Hứa”
Đám bảo vệ đang muốn động thủ thấy Hứa Linh đi tới lập tức ngừng lại, cung kính mở miệng.
“Nên làm gì thì đi làm đi” Hứa Linh quét mắt nhìn đám bảo vệ, dặn dò.
“Vâng”
Đám bảo vệ lần lượt rời khỏi.
Lúc này Hứa Linh mới nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Không phải anh đang đi tìm Đình Thi sao, vì sao lại tới công ty?”
“Anh cần tìm Đường Sở Vi”
“Anh muốn tìm cô ấy làm gì?”
“Hỏi một việc.”
“Được, em dẫn anh đi.”
Hứa Linh dẫn theo Giang Cung Tuấn đi tới một phòng làm việc ở tầng cao nhất.
Sau khi nhận được điện thoại của Giang Cung Tuấn, Đường Sở Vi vẫn luôn ở lại trong phòng làm việc chờ đợi, không tới một giờ Giang Cung Tuấn đã xuất hiện.
“Giang Cung Tuấn…”
Cô đứng lên.
Giang Cung Tuấn đi về phía khu nghỉ ngơi trong phòng làm việc, ngồi xuống ghế sofa.
Đường Sở Vi cũng đi đến ngồi đối diện anh.
Hứa Linh cũng không rời đi.
Giang Cung Tuấn lấy điện thoại di động ra, mở video Tiêu Dao Vương gửi tới sau đó đặt di động lên bàn, đẩy về phía Đường Sở Vi, ‘Em xem xem em có quen người trong video không?”
Đường Sở Vi nghi ngờ tiếp nhận.
Thấy được Giang Thời.
Giang Thời nói một câu với Y Đình Thi, sau đó Y Đình Thi lập tức đi theo Giang Thời.
Sắc mặt cô biến đổi, mấy giây sau cô lại trấn định lại, để điện thoại di động xuống nhìn Giang Cung Tuấn, trên mặt hiện lên vẻ nghỉ ngờ, “Đây không phải Đình Thi sao? Em nghe Hứa Linh nói sáng sớm hôm nay Đình Thi đã rời đi, chuyện này là thế nào?”
Hứa Linh cũng cầm điện thoại di động lên xem.
Mà Giang Cung Tuấn lại hỏi: “Em biết người anh muốn nói không phải Đình Thi, mà là Giang Thời”
“Giang Thời gì?” Đường Sở Vi bày ra vẻ mặt vô cùng nghỉ ngờ: “Em không quen biết người này.”
“Đường Sở Vi, anh hy vọng em có thể nói thật với anh. Lần trước ở thủ đô có phải em đã đeo mặt nạ dẫn theo cao thủ Vương Thiên điện tới nhà họ Cửu, hỗ trợ anh giết Thiên Tử? Còn có, có phải em giả mạo Giang Vô Song dẫn anh ra khỏi nhà họ Cửu, sau đó nhét anh vào cửa nhà họ Giang?”
Giang Cung Tuấn gắn từng chữ hỏi.
“Em không biết anh đang nói gì.”
Đường Sở Vi không thừa nhận.
Hứa Linh cũng đã xem xong video. Cô ta để điện thoại di động xuống nghỉ ngờ hỏi: “Giang Cung Tuấn, tới cùng đã có chuyện gì xảy ra?
Người này có quan hệ gì với Sở Vĩ? Còn có, không phải Giang Thời là ông nội của anh sao? Lẽ nào ông lão trong video này lại là ông nội của anh?”
Giang Cung Tuấn không trả lời Hứa Linh mà nhìn chòng chọc vào Đường Sở Vi.
“Em không biết? Vì sao em vừa thấy Giang Vô Song đã nhận ra cô ấy? Có phải em đã sớm biết Giang Thời, có phải Vương Thiên điện là Giang Thời tạo ra?” Giang Cung Tuấn ép hỏi.
Bốp.
Chợt anh vỗ mạnh một cái lên bàn, đứng lên mắng: “Đường Sở Vi, anh hy vọng em có t hể nói thật cho anh biết.”
Một vỗ này của Giang Cung Tuấn rất mạnh, ly nước trên bàn cũng bị lắc lư, sau đó rơi trên mặt đất, biến thành một đống thủy tinh vỡ.
Đường Sở Vi bị rống tới bối rối.
Cô quen biết Giang Cung Tuấn lâu như vậy rồi nhưng chưa từng thấy Giang Cung Tuấn nổi nóng.
Phải mấy giây sau cô mới kịp phản ứng lại, lắc đầu nói: “Em… em thực sự không biết anh đang Cô rất muốn nói cho Giang Cung Tuấn.
Thế nhưng Giang Thời liên tục căn dặn cô, ngàn vạn lần không thể nói cho Giang Cung Tuấn, chỉ khi âm thầm trợ giúp Giang Cung Tuấn Giang Cung Tuấn mới có thể sống.
Nếu như Giang Cung Tuấn biết được, vậy Giang Cung Tuấn nhất định phải phải chết.
Vì Giang Cung Tuấn có thể sống sót, cô phủ nhận hết thảy.
“Giang Cung Tuấn, em thực sự không biết”
Hứa Linh cũng không nhịn được mà liếc mắt nhìn Đường Sở Vị, hỏi: “Sở Vi, tôi cũng cảm thấy cô đã thay đổi rất nhiều. Sau khi biến mất vài ngày trở về, cô đã triệt để thay đổi. Nếu như cô biết điều gì thì mời cô nói cho Giang Cung Tuấn”
“Tôi thực sự không biết.”
Đường Sở Vi lại phủ quyết.
“Nếu để anh biết em giấu giếm anh, hừ…”
Giang Cung Tuấn vung tay áo một cái, sau đó xoay người rời đi.
“Anh Giang…”
Hứa Linh kêu một câu.
Sau đó cô ta liếc mắt nhìn Đường Sở Vị, nhanh chóng đuổi theo. Cô ta chạy ra khỏi phòng làm việc gọi Giang Cung Tuấn lại, lôi kéo anh hỏi: “Anh Giang, tới cùng đã có chuyện gì xảy ra?”
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi, tỉnh
“Đây… đây không phải chuyện tốt sao?” Hứa Linh nói: “Ông nội của anh đang âm thầm giúp anh, lẽ nào còn có gì không ổn?”
Giang Cung Tuấn nói: “Thế nhưng Giang Vô Song lại nói ông nội anh tâm thuật bất chính, là một người xấu. Hiện tại Đình Thi đã đi theo ông nội, anh cũng không ông ấy đưa Đình Thì tới nơi nào.
“Này… chuyện này phức tạp như vậy sao?”
Hứa Linh cũng day nhẹ huyệt thái dương.
Những chuyện Giang Cung Tuấn nói quá phức tạp, cô ta hơi mơ hồ.
Giang Cung Tuấn cũng không nhiều lời mà xoay người rời đì.
Hứa Linh cũng không đuổi theo, cô ta xoay người tiến vào phòng làm việc.
Đường Sở Vi ngồi trên sofa không nói lời nào.
Hứa Linh đi tới hỏi: “Sở Vi, cô làm gì vậy? Nếu như cô đã sớm quen biết ông nội Giang, vì sao phải giấu giếm anh Giang?”
“Tôi không quen.”
Đường Sở Ví lại phủ nhận, đồng thời đứng lên nói: “Tôi đi làm việc, còn một số văn kiện cần xem”
“ôi”
Hứa Linh thở dài một hơi, cũng xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Sau khi cô ta rời đi, Đường Sở Vi về tới ghế làm việc, ngồi lên ghế lâm vào trầm tư.
Cô không biết Giang Thời đã nói gì với Y Đình Thi mà khiến Y Đình Thi cam tâm tình nguyện đi với ông ta như vậy.
Ngẫm nghĩ mấy giây sau cô mới bắt đầu làm việc.
Cô dự định chờ một lát nữa lại gọi điện thoại hỏi thăm Giang Thời.
Mà Giang Cung Tuấn thì đã về tới nhà Đan Thiến.
“Anh Giang, thế nào?”
Vừa vào nhà Giang Vô Song đã hỏi thăm.
Giang Cung Tuấn ngồi xuống, khẽ lắc đầu, “Đường Sở Vi không nhận”
“Không phải em đã nói với anh rồi sao, anh quá lỗ mãng, anh cứ đi tìm Đường Sở Vi như vậy chắc chắn Đường Sở Vĩ sẽ đi tìm Giang Thò “Tìm thì tìm, theo anh suy đoán, nếu người đó là ông nội thật, sau khi anh biết được, nói không chừng ông ấy sẽ tới tìm anh, đến lúc đó tất cả bí ẩn cũng được bật mở”
“Mệt cho anh đường đường là Long Vương lại suy nghĩ ngây thơ như vậy. Nếu như ông ta là Giang Thời thật, ông ta còn sống thật, vậy ông ta đã sớm tới tìm anh rồi, vì sao phải ẩn giấu đến hiện tại? Nếu ông ta không phải Giang Thời thật lại lợi dụng Đường Sở Vi giúp anh, còn giúp anh quấy thế cục thủ đô trở nên loạn như vậy, chắc chắn ông ta có âm mưu không thể cho người biết.”
Giang Vô Song bày ra vẻ hận rèn sắt không thành thép.
Thân là tổng thống lĩnh quân Hắc Long, cô cho rằng khi Giang Cung Tuấn hành sự phải lấy đại cục làm trọng mới đúng.
Không nghĩ tới anh lại lỗ mãng như vậy.
Giang Cung Tuấn thật không đúng mức.
Bởi vì rất có thể người kia là ông nội của anh.
Một người vốn nên chết vào mười năm trước hiện tại lại bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt anh, sao anh có thể tỉnh táo được.
Anh nhìn Giang Vô Song hỏi: “Vậy em nói xem hiện tại anh phải làm gì?”
Giang Vô Song nói: “Nếu quả thật là Giang Thời, vậy người đã giả mạo em ở thủ đô trước kia hẳn là Đường Sở Vi. Mục đích của Giang Thời chính là đảo loạn thế cục. Trước đó nhà họ Cửu đã truyền tin tức đến, nói là đồ nhà họ Cửu bảo vệ đã bị trộm mất. Nếu như em đoán không sai, có lẽ người trộm đồ là Giang Thời.”
“Vậy em nói xem tới cùng ông nội anh muốn làm gì?”
Trong lúc Giang Cung Tuấn đi tìm Đường Sở Vi, Giang Vô Song cũng đã suy nghĩ cẩn thận, cũng đã phân tích cẩn thận.
“Em đoán ông ấy có hai mục đích, thứ nhất là gom góp đủ tứ đại gia tộc đồ, nếu quả thật là vậy, vậy người đứng phía sau chuyện phái người trộm cổ mộ Chiêu Tử Vương chính là ông ta”
“Thứ hai, ông ta còn có dã tâm khác, muốn đảo loạn thế cục, tiêu diệt tứ đại gia tộc, thậm chí là các thế lực khác”