Chương 494: Hâm mộ tới sắp khóc
Sau khi khiếp sợ, Giang Cung Tuấn cảm thấy bản thân mình thất thố bèn ngồi xuống lại, hỏi: “Tiêu Dao lão ca, tin tức này là thiệt hay giả?”
“Đương nhiên là thật” Tiêu Dao Vương mở miệng nói: “Mặc dù tôi chỉ là chỉ thứ trong gia tộc, nhưng chuyện này đã truyền khắp gia tộc, mà nhà Tiêu Dao cũng có dự định xuất thế. Cậu là người nhà họ Giang, trước đó Giang Vô Song còn đi theo cậu đến thành phố Tử Đằng, tôi mới nói tin tức này cho cậu biết”
“Phù!”
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.
Anh không nghĩ tới nhà họ Giang lại đám hỏi với gia tộc Tiêu Dao.
Càng không nghĩ tới Tiêu Dao Vương lại có lai lịch lớn như vậy.
“Cậu Giang…” Tiêu Dao Vương nhìn Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của ông ta, không khỏi nói: “Ừm, ông nói đi”
“Cậu là người nhà họ Giang, hiện tại cũng đã tu luyện ra chân khí, mà tôi mặc dù là người của gia tộc Tiêu Dao nhưng tôi vốn không có tư cách tu luyện chân khí. Tôi đã lớn tuổi, cũng không hy vọng mình có thể đi lên con đường luyện võ, nhưng tôi có một đứa con trai, năm nay cũng gần mười tám tuổi, liệu cậu có thể chỉ điểm cho nó một chút không?”
Tiêu Dao Vương chưa từng cầu người bao giờ.
Lần này ông ta mở miệng cầu Giang Cung Tuấn.
Mấy năm nay, ông ta ở bên ngoài nhìn như phong quang vô hạn.
Thế nhưng ở gia tộc, ông ta không có chút địa vị nào.
Con của ông ta ở nhà Tiêu Dao cũng không được ưa thích, thậm chí có thể nói là bị sai sử như người hầu.
Ông ta không muốn nhỉ tử phải sống cả đời như vậy.
Chỉ khi luyện võ mới có thể trở nên nổi bật, mới được gia tộc chú ý.
Hơn nữa vợ ông ta đang bị giam, chỉ khi con trai trở thành đại tông sư võ đạo, địa vị của ông ta trong gia tộc mới có thể thăng tiến, mới có cơ hội cứu vợ đang bị giam trong địa lao của gia tộc.
“Không thành vấn đề”
Giang Cung Tuấn mở miệng cười.
Trong khoảng thời gian này Tiêu Dao Vương đã giúp anh nhiều như vậy, chút chuyện nhỏ thế vốn không thành vấn đề.
“Chỉ có điều ông cũng biết tình cảnh hiện tại của tôi, chờ sau khoảng thời gian này rồi nói tiếp “
“Vậy rất cảm ơn cậu.” Tiêu Dao Vương đứng lên kéo tay Giang Cung Tuấn, vẻ mặt kích động.
“Quan hệ giữa chúng ta là thế nào, cần gì phải khách khí như vậy” Giang Cung Tuấn cười rất tùy ý.
“Đúng rồi” Dường như Tiêu Dao Vương nhớ ra cái gì đó, hỏi: “Tôi nói thêm cho cậu biết một tin tức, nghe nói Giang Vô Song không phải người nhà họ Giang, mà là được Giang Quốc Đạt thu nuôi”
“Ah?” Giang Cung Tuấn sửng sốt.
Chợt anh bỗng tỉnh ngộ.
Chẳng trách anh cảm thấy địa vị của Giang Vô Song ở nhà họ Giang cũng không cao, thì ra là được thu dưỡng.
Đường Sở Vi đang ngồi cạnh nhẹ nhàng véo Giang Cung Tuấn một cái, chua chát nói: “Anh biết rõ cô ấy được nhà họ Giang nhận nuôi nên động tâm rồi?”
Giang Cung Tuấn kịp phản ứng, cười cười, “Em nghĩ bậy bạ gì vậy, anh chỉ hơi kinh ngạc thôi.
Đúng rồi, có phải em đã biết chuyện Giang Vô Song không phải huyết mạch nhà họ Giang từ trước không.”
“Đúng vậy, em đã biết trước.” Đường Sở Vi bĩu môi nói.
“Vậy sao em không nói cho anh?”
“Nói cho anh biết làm gì? Đừng tưởng em không nhìn ra được Giang Vô Song rất có hứng thú với anh. Hừ, Giang Cung Tuấn, em nhắc nhở anh đừng có đi trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.” Đường Sở Vi hừ lạnh nói.
Giang Cung Tuấn lúng túng cười cười, cũng không suy nghĩ nhiều.
Anh và Tiêu Dao Vương trò chuyện nhà Tiêu Dao.
“Tiêu Dao Vương, tới cùng gia tộc Tiêu Dao.
này có lai lịch thế nào?”
Tiêu Dao Vương giải thích: “Từ thật lâu trước đây nhà Tiêu Dao có tên Tiêu Dao môn, bởi vì không chiêu thu đệ tử bên ngoài mà từ từ sa sút, biến thành gia tộc Tiêu Dao. Sách cổ gia tộc có ghi chép, gia tộc Tiêu Dao thiếu chút nữa đã mai danh ẩn tích. Trăm năm trước trong gia tộc xuất hiện một người thiên phú cực cao, lĩnh ngộ được tuyệt học của gia tộc Tiêu Dao, từ đó gia tộc Tiêu Dao mới lại phát triển lên”
Tiêu Dao Vương cũng không giấu giếm, đơn giản kể lại một số tình huống về gia tộc Tiêu Dao cho Giang Cung Tuấn.
Từ kết quả ông ta lấy được, gia tộc Tiêu Dao.
sắp xuất thế.
Đại khái là vì đại hội mấy tháng sau.
Mà ông ta cũng có thể đoán được, liên hôn với nhà họ Giang đồng nghĩa với gia tộc Tiêu Dao sẽ đứng về phía nhà họ Giang.
Chỉ có điều ông ta không biết nhà họ Giang còn có giao dịch gì khác với nhà Tiêu Dao không.
Tiêu Dao Vương cũng đang cảm thán nhân sinh của mình.
“Cậu Giang, cậu sẽ không bao giờ biết được cảm giác chua xót khi sống trong một gia tộc cổ võ nhưng lại không cách nào học được võ học của gia tộc.”
Mặc dù Giang Cung Tuấn không cách nào.
cảm nhận được tâm tình của Tiêu Dao Vương.
Nhưng anh có thể nghĩ
Từ việc Độc Bộ Vân bằng lòng lấy ra tài phú tích cóp cả đời chỉ vì đổi lấy một bộ tâm pháp đã có thể nhìn ra sự trân quý của tâm pháp tu luyện, có thể nhìn ra quy củ của gia tộc truyền thừa, môn phái truyền thừa.
Cũng vì những quy củ này mới khiến võ đạo xuống dốc.
Chẳng qua đối với anh đây cũng là chuyện tốt.
Nếu người người đều mang võ nghệ, vậy muốn quản lý một quốc gia sẽ khó khăn vô cùng.
Tiêu Dao Vương thổ lộ tiếng lòng với Giang Cung Tuấn, nói tới chuyện của ông ta và vợ.
Giang Cung Tuấn cũng yên lặng nghe.
Rất nhanh Độc Bộ Vân đã đến.
Quân khu, trong một khu vực trống trải, hơn mười chiếc máy bay trực thăng đã được chuẩn bị ổn thỏa.
Giang Cung Tuấn nhìn Độc Bộ Vân, hỏi: “Độc.
Bộ lão đại, bảo tàng của ông ở đâu vậy?”
Độc Bộ Vân vừa cười vừa nói: “Ngay trong Đại Lan, trong một động đá vôi thiên nhiên trên núi Trường Bạch. Năm đó tôi đã phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể chuyển khoản tài phú này tới núi Trường Bạch”
Giang Cung Tuấn gật đầu, sau đó anh lại nhìn Tiêu Dao Vương bên cạnh, vừa cười vừa nói: “Tiêu Dao Vương, phiền ông một việc nữa”
“Chúng ta có quan hệ thế nào, cần gì cậu cứ nói thẳng, có thể giúp tôi nhất định sẽ cố hết sức”
Giang Cung Tuấn nói: “Sở Vi muốn ở lại quân khu tham gia huấn luyện đặc biệt một thời gian ngắn, ông sắp xếp giúp tôi một chút đi”
“Cô ấy?”
Tiêu Dao Vương liếc mắt nhìn Đường Sở Vị.
Thấy cô da mịn thịt mềm, dáng vẻ gầy yếu, ông ta không khỏi hỏi: “Cậu Giang, cậu đang nói đùa sao? Huấn luyện đặc biệt gian khổ tới mức nào cậu cũng biết, một người phụ nữ như cô ấy có thể chịu nổi sao?”
“Tôi có thể”
Đường Sở Vi đứng ra, nghiêm trang tuyên thệ.
Giang Cung Tuấn cười nói: “Chớ xem thường cô ấy, thực lực của cô ấy còn mạnh hơn cả tôi, đã vào Tam Cảnh, chỉ có điều kinh nghiệm thực chiến của cô ấy hơi kém một chút.”
“Cái gì?”
Tiêu Dao Vương và Độc Bộ Vân đồng thời kinh hô lên, đều bày ra vẻ mặt quái dị nhìn Đường Sở Vi.
Độc Bộ Vân đi một vòng quanh Đường Sở Vĩ, nghi ngờ hỏi: “Giang lão đại, anh đang nói đùa sao? Đường Sở Vi có được chân khí Tam Cảnh?”
Tiêu Dao Vương cũng không tin.
Giang Cung Tuấn cười nói: “Quả thật là thế, chỉ có điều cô ấy còn chưa thể vận dụng chân khí trong cơ thể một cách thuần thục. Sau khi huấn luyện đặc biệt một thời gian ngắn, có lẽ cô ấy sẽ thông thạo”
“Sao có thể bước vào được?” Độc Bộ Vân nhìn Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi cười cười, nói: “May mắn”
Độc Bộ Vân hâm mộ sắp khóc.
Giữa người với người chênh lệch quá xa.
Ông ta khổ luyện nhiều năm mới có thể tu luyện công phu ngoại gia tới cực hạn, tuy nhiên vần chậm chạp không cách nào tu luyện ra chân khí.
Mà Đường Sở Vi còn trẻ như vậy đã có được chân khí Tam Cảnh.
Tiêu Dao Vương cũng rất hâm mộ.
Nhưng vẫn chúc phúc nói: “Sở Vi, chúc mừng cô, từ nay về sau cậu Giang có trợ thủ mạnh mẽ rồi, hai người liên thủ với nhau, bù đắp cho nhau, đúng là vô địch thiên hạ”
Đường Sở Vi thầm vui vẻ.
Cô còn liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn, khóe môi hơi nhếch lên.
Vẻ mặt kia như đang nói xem đi, người khác đã nói em có thể giúp anh được.
“Khụt”
Giang Cung Tuấn ho khan vài tiếng, nói: “Tiêu Dao Vương, chuyện sắp xếp Sở Vi vào quân khu không nên chậm trễ, tôi cũng phải nhanh chóng xuất phát, lại xin mượn ông thêm một trăm binh sĩ “Được”
Tiêu Dao Vương gật đầu dặn dò: “Hoäc Đổng, dẫn theo một trăm người đi với cậu Giang đi”
“Vâng”
Hoắc Đổng lập tức đứng thẳng tắp, làm ra thủ thế chào theo nghỉ thức quân đội.
Giang Cung Tuấn cũng không dừng lại lâu, trực tiếp lên máy bay trực thăng.
Cùng lúc đó.
Trong tòa nhà Bách Niên, tầng cao nhất.
“Cô Cao, sáng sớm hôm nay Giang Cung Tuấn đã dẫn Đường Sở Vi tới quân khu. Trong quân khu truyền đến tin tức, Giang Cung Tuấn hỏi mượn Tiêu Dao Vương mấy chiếc máy bay trực thăng, còn dẫn theo một trăm binh sĩ theo Độc Bộ Vân rời đi.”
Cao Mãn Ngọc nghe thấy tình báo này lại khẽ nhíu mày.
Chợt phân phó: “Chú ý từng tí tới Giang Cung Tuấn, tôi phải nắm giữ tất cả hành tung của anh †a, xem anh ta chuẩn bị bay tới nơi nào. Một khi máy bay hạ cánh lập tức bẩm báo cho tôi”