Chương 512: Cường đại
Nơi này chính là nhà Tiêu Dao ở Tây Lăng.
Dã tâm của nhà Tiêu Dao cực kỳ lớn, muốn thống nhất võ thuật cổ đại, trở thành bá chủ thế giới.
Dám giở trò lưu manh trên địa bàn nhà Tiêu Dao, cho dù là kẻ nào cũng đều không tha thứ.
Nếu Tiêu Dao Tử Phong không làm gì, và chuyện này bị truyền ra, thì người ngoài sẽ nghĩ thế nào về nhà Tiêu Dao?
Anh ta biết lão già trước mặt này là một cao thủ, nhưng anh ta không sợ.
Sắc mặt sa sầm, đột nhiên giơ tay lên, năm ngón tay nắm chặt thành nắm đấm, bước đến một bước, rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt lão già do Giang Cung Tuấn cải trang, thụi vào ngực anh một đấm.
Tốc độ cú đấm này cực kỳ nhanh, lực đạo cũng cực kỳ mạnh.
Người bình thường hoàn toàn không thể phản ứng được.
Cho dù là Giang Cung Tuấn, anh cũng cảm thấy tốc độ của Tiêu Dao Tử Phong nhanh đến bất ngờ, nhưng anh không lo ngại gì cả, Tiêu Dao Tử Phong vốn không thể làm anh bị thương.
Tiêu Dao Tử Phong cũng đã ở Tứ Cảnh. Anh không biết cảnh giới hiện tại của mình.
Tuy nhiên, Tiêu Dao Phong đã truyền thụ cho anh tất cả các chân khí của tuyệt đỉnh Thất Cảnh gần với Bát Cảnh, cho dù một ít chân khí đã bị thoát ra ngoài trên đường đi, nhưng ít nhất sức mạnh của anh vẫn đang ở Ngũ Cảnh.
Một cú đấm đánh tới.
Nắm đấm đập vào lồng ngực của anh.
Như thể đập vào một tấm sắt, truyền đến một âm thanh lanh lảnh.
Tiêu Dao Tử Phong chỉ cảm thấy nắm đấm tê rần, chân khí dội lại một cách khủng khiếp, thân thể anh ta trực tiếp bị đánh bật trở lại, huyết khí bên trong cơ thể cuồn cuộn, cổ họng nóng rực, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi.
“Đây?”
Tiêu Dao Tử Phong có chút biến sắc.
Ông ta đã tiến vào Tứ Cảnh.
Bây giờ chủ động ra tay, nhưng không thể đả thương lão già trước mặt, ngược lại còn nhận về thương tích.
Rốt cuộc lão già này là ai?
Trong địa phận của Đoan Hùng, chưa bao giờ nghe qua có một cường giả mạnh đến như vậy.
Những tên bảo vệ của nhà Tiêu Dao đứng xung quanh hoàn toàn chết lặng.
Bọn họ đều biết thực lực của Tiêu Dao Tử Phong là cường giả Tứ Cảnh, với thực lực này đừng nói đến thế hệ trẻ, cho dù là một số võ sĩ lão bối cũng được coi là cường giả, nhưng bây giờ lại bị đánh bật lại, chấn động đến mức phun ra máu.
Giang Cung Tuấn vỗ vỗ lên ngực mình. Trên mặt không có chút biểu tình gì.
Nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi kinh hoàng.
Anh còn chưa có động thủ, Tiêu Dao Tử Phong này đã bị đánh bật trở lại, đến mức phun ra máu, chân khí này thật sự quá bá đạo.
Từng bước đi về phía Tiêu Dao Tử Phong.
Máu tươi tràn ra từ khóe miệng Tiêu Dao Tử Phong, anh ta lạnh lùng nhìn Giang Cung Tuấn, chất vấn: “Ông rất cuộc là ai? Đây là nhà Tiêu Dao, không thể dung thứ cho sự láo xược của ông.”
Giang Cung Tuấn lôi Tiêu Dao Tử Phong dậy, nâng anh lên, khuôn mặt già nua trầm xuống, thấp giọng nói: “Cậu nhóc, tôi nói rồi, lão già này đến nhà Tiêu Dao là vì nể mặt nhà Tiêu Dao, nhưng các cậu đã nhiều lần ngăn cản, nếu đổi lại là tôi sáu mươi năm trước, nhà Tiêu Dao đã máu đổ thành sông rồi.
Nghe vậy, trong lòng Tiêu Dao Tử Phong liền cả kinh. Sáu mươi năm trước người này có phải là một cao thủ tuyệt thế không?
Anh ta liền thay đổi sắc mặt, áy náy nói: “Tiền bối, xin lỗi, thực xin lỗi, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, đã đắc tội với tiền bối, xin tiền bối đừng để trong lòng.
“Hu.”
Giang Cung Tuấn hừ lạnh một tiếng, tiện tay ném Tiêu Dao Tử Phong ra.
Thân thể Tiêu Dao Tử Phong lại ngã xuống đất, liền vội vàng bò dậy, bộ dạng vẫy đuôi nịnh nọt, vẻ mặt cung kính hỏi: “Không biết danh xưng của tiền bối là?”
“Cậu cũng xứng để biết danh xưng của tôi sao?”
Giang Cung Tuấn vẻ mặt kiêu ngạo, nói: “Bây giờ tôi lên núi, cậu còn muốn ngăn cản sao?”
“Mời tiền bối.
Tiêu Dao Tử Phong không dám ngăn cản, chỉ làm một động tác mời khách.
Giang Cung Tuấn chắp hai tay sau lưng, xoay người đi lên núi.
Nụ cười trên mặt Tiêu Dao Tử Phong lập tức đông lại, thay vào đó là vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nghĩ thầm: “Lão già, đến địa bàn của nhà Tiêu Dao, còn dám cậy mình nhiều tuổi mà hống hách, hôm nay đã đến đây rồi, vậy thì đừng hòng rời đi.
Giang Cung Tuấn không biết suy nghĩ của Tiêu Dao Tử
Phong.
Hiện tại anh chỉ muốn lên núi xem xét tình hình.
Xem thử Giang Quốc Đạt có mang Giang Vô Song đến nhà Tiêu Dao hay không.
Xem thử rốt cuộc nhà Tiêu Dao muốn làm cái trò trống gì.
Còn những người khác, tạm thời anh không muốn quan tâm đến.
Tiêu Dao Tử Phong cũng vội vàng lên núi.
Đỉnh núi, tại một tòa biệt thự.
Tầng hai.
Vài người bảo vệ gia tộc đang quỳ trên mặt đất.
“Phế vật.
Tiêu
Tuấn thì làm sao nhà Tiêu Dao có thể uy hiếp Giang Quốc Đạt, không xử lý Giang Cung Tuấn trước mặt mọi người thì mặt mũi nhà Tiêu Dao biết để ở đâu.
“Chủ nhân, thực lực của kẻ xông vào địa lao rất mạnh, đã đánh ngất bảo vệ ở cửa địa lao, vì vậy mới cứu được Giang Cung Tuấn.
Người đang quỳ trên mặt đất dè dặt lên tiếng.
“Cút, bọn phế vật chỉ có làm hỏng việc là giỏi.
Tiêu Dao Đàm lớn tiếng chửi rủa.
Đúng lúc này, Tiêu Dao Tử Phong bước vào, cung kính gọi một tiếng: “Bố”
Tiêu Dao Đàm liếc nhìn Tiêu Dao Tử Phong, hỏi: “Khách khứa thế nào rồi?”
Tiêu Dao Tử Phong đáp: “Về cơ bản đều đã đến cả rồi, còn mình Giang Quốc Đạt vẫn chưa đến, phải rồi, dưới chân núi xuất hiện một lão già, thực lực rất mạnh, ông ta rõ ràng không có thiệp mời, nhưng vẫn ngang ngược xông vào, sau khi bị chặn lại, liền ra tay cực kỳ tàn bạo.
Tiêu Dao Tử Phong đem sự tình ở dưới chân núi kể qua một lượt.
“Mạnh như vậy sao?”
Tiêu Dao Đàm có chút ngây người, hỏi: “Dáng vẻ ông ta thế nào?”
Tiêu Dao Tử Phong nhớ lại trong chốc lát, nói: “Trên người mặc một tây trang cách đây mấy chục năm, trông có vẻ sáu mươi tuổi, tóc dài có râu, phải rồi, ông ta dường như là người của sáu mươi năm trước, hơn nữa còn là một tay máu mặt, nói cái gì mà, nếu đổi lại là sáu mươi năm trước thì nhà Tiêu Dao đã máu đổ thành sông”
Nghe vậy, Tiêu Dao Đàm liền trầm tư.
Nhân vật của sáu mươi năm trước?
Ông ta chưa bao giờ nghe nói về một người như vậy? Sau một hồi suy nghĩ, ông ta khẽ xua tay, nói: “Được rồi, bố biết rồi, lui xuống đi.
“Vâng.”
Tiêu Dao Tử Phong gật đầu, xoay người rời đi.
Tại một căn biệt thự khác.
Ở đây, tập trung các võ sĩ đến từ khắp nơi trên đất nước Đoan Hùng.
Già trẻ lớn bé cộng lại tầm khoảng hơn năm trăm người.
Những người này đã ở ẩn rất nhiều năm, hiếm khi đi ra thế giới bên ngoài, nhưng bọn họ đều quen biết lẫn nhau.
Bây giờ gặp nhau đều tụ lại cùng nói chuyện phiếm. Trong một vườn hoa bên ngoài biệt thự.
Có vài cô gái đang đi tản bộ.
Dẫn đầu là Trần Vũ Điệp của phái Thiên Sơn.
“Cô chủ, phái Tiêu Dao này mời nhiều người như vậy đến núi Tây Lăng để làm gì chứ?”
Một tùy tùng bên cạnh cô lên tiếng hỏi.
Trần Vũ Điệp ngây người một chốc, sau đó nói: “Trước khi đi, bố cũng đã nói về tình hình hiện tại của thế giới bên ngoài, tập trung nói đến ân oán giữa nhà họ Giang và nhà Tiêu Dao, ông cũng đang suy đoán mục đích của Tiêu Dao. Lúc đầu, nhà Tiêu Dao liên hôn nhà họ Giang, nhưng bây giờ hôn sự không thành, bố tôi nói rằng nhà Tiêu Dao muốn lợi dụng cơ hội này để lập nên uy quyền, khiến cho cả thế giới biết rằng nhà học Giang đứng đầu trong tứ đại gia tộc cổ xưa không tính là gì cả “
“Vậy, Giang Quốc Đạt sẽ đem Giang Vô Song đến nhận sai sao?”
Trần Vũ Điệp khẽ lắc đầu và nói: “Chuyện này tôi không biết, đợi lát nữa thì biết thôi, thời hạn nhà Tiêu Dao cho nhà họ Giang là hôm nay, hôm nay Giang Quốc Đạt có lẽ sẽ đưa người đến đây, nếu Giang Quốc Đạt không xuất hiện, vậy thì có nghĩa là nhà họ Giang và nhà Tiêu đã hoàn toàn chấm dứt quan hệ, một cuộc chiến có thể nổ ra giữa hai gia tộc lớn.
Những người ngày thì thầm nói chuyện.
Mà Giang Cung Tuấn cũng đang lẫn trốn trong đám người này.
Anh đảo quanh một vòng nhưng vẫn chưa phát hiện ra người quen.
Mà đám đông đều đang đợi, đợi chờ sự xuất hiện của
Giang Quốc Đạt.
Nhưng đã đến chiều, Giang Quốc Đạt vẫn chưa xuất
Chính vào lúc mà đám đông không đợi nổi nữa.
Dưới chân núi Tây Lăng.
Một cô gái đang chậm rãi đi đến.
Cô gái khoảng hai lăm hai sáu sáu tuổi, mặc một chiếc váy màu xanh da trời, tóc dài gợn sóng màu hạt dẻ, cô nhìn về ngọn núi Tây Lăng phía trước, bước từng bước đi tới với khuôn mặt xinh đẹp vô cảm.
“Báo!”
“Giang Vô Song xuất hiện. hiện.