Chương 516: Lão tổ, cứu con
Đường Sở Vị cải trang Giang Quốc Đạt rời đi cùng với Giang Vô Song,
Nhưng sau khi đi một lát, Giang Vô Song lại ngừng lại, nhìn Đường Sở Vị cải trang Giang Quốc Đạt, nói: “Sở Vĩ, chị đi trước đi, em ở lại, nghĩ cách cứu Giang Cung Tuấn.
Đường Sở Vị nói: “Giang Cung Tuấn đã thoát khỏi vòng vậy rồi, ông lão kia chính là Giang Cung Tuấn giả trang”
“Cái gì?”
Giang Vô Song cả kinh, hỏi: “Giang Cung Tuấn?”
“Ừm, chị nghe ra giọng nói của anh ấy, chúng ta đi nhanh đi.”
“Vậy em càng không thể đi, em đi rồi, Giang Cung Tuấn làm sao bây giờ, Sở Vị, chị cứ đi trước, dẫn theo cường giả Vương Thiên Điện nhanh chóng rút lui đi.”
Giang Vô Song nói, xoay người lập tức quay trở về.
“Làm cái gì?”
Đường Sở Vị cau mày.
Thấy Giang Vô Song lại quay trở lại, cô quay lại dặn dò những cường giả Vương Thiên Điện nói: “Các người nhanh chóng rút lui đi.”
Giọng nói chỉnh tề vang lên.
Cường giả Vương Thiên Điện cấp tốc rút đi. Mà Đường Sở Vi cũng đuổi theo hướng của Giang Vô
Song.
Hai người lần nữa đi vòng về đỉnh núi, lại nhìn thấy Giang Cung Tuấn cải trang ông lão đánh với Tiêu Dao Đàm cực kỳ chênh lệch, nhìn thấy Giang Cung Tuấn đánh Tiểu Dao Đàm hộc máu, mà anh thì lại lợi dụng Kim Cương Bất Hoại Thần Thông, cố gắng đón đỡ công kích của Tiêu Dao Đàm.
Hai người đều ai cũng trợn mắt há mồm.
Sau một lúc lâu, Giang Vô Song mới phản ứng được, nhìn Đường Sở Vi một chút, không nhịn được hỏi: “Có chuyện gì vậy, sao chân khí của anh Giang lại hùng hậu như vậy, đến cả Tiêu Dao Đàm cũng không phải là đối thủ, Tiêu Dao Đàm này ít nhất cũng là Lục Cảnh đỉnh phong
Đường Sở Vị cải trang Giang Quốc Đạt hơi buông tay: “Em hỏi chị, chị biết hỏi ai, chị cũng rất tò mò, bây giờ mới có mấy ngày ngắn ngủi, thực lực của anh ấy sao lại biến hóa mạnh mẽ như vậy?”
Xa xa.
Giang Cung Tuấn từng bước một đi về phía Tiêu Dao
Đàm.
Anh có ý nghĩ giết người.
Muốn loại bỏ người dã tâm bừng bừng chuẩn bị đi gây
Mà ở phía xa trong đám người, còn ẩn giấu một người. Người này giả chết, đã biến mất một quãng thời gian
Giang Thời .
Ông vốn là muốn tới cứu Giang Cung Tuấn, nhưng nhìn thấy trò hay, khuôn mặt ông xuất hiện vẻ nghiêm nghị, nhẹ họa. giọng lẩm bẩm: “Thằng nhãi này mấy ngày nay rốt cuộc gặp vận may gì, làm sao trong mấy ngày ngắn ngủi, chân khí lại trở nên hùng hậu như vậy, Tiêu Dao Đàm chính là cao thủ Lục Cảnh đỉnh phong, cộng thêm Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng, có thể giao chiến với cường giả Thất Cảnh”
Giang Thời cũng nghi hoặc.
Ông cũng không biết, chân khí của Giang Cung Tuấn vì sao trở nên hùng hậu như vậy.
Mọi người ở đây đều dõi theo từng bước chân của Giang Cung Tuấn đang bước tới Tiêu Dao Đàm, bọn họ đều đang suy đoán thân phận của Giang Cung Tuấn, đều đang nghĩ, trong nước Đoan Hùng từ khi nào xuất hiện cường giả như vậy, mà bọn họ lại nhưng chưa từng nghe qua.
“Ha ha…”
Tiêu Dao Đàm nhìn Giang Cung Tuấn từng bước một đi tới, đằng đẳng sát khí, bỗng nhiên cất tiếng cười to.
“Lão già, ông nghĩ chỉ bằng ông, cũng muốn giết nổi tôi sao?”
Ông ta duỗi tay chỉ vào Giang Cung Tuấn, thân thể nhảy một cái, lần nữa phóng tới chỗ Giang Cung Tuấn.
Chớp mắt, đã xuất hiện trước người Giang Cung Tuấn, lực lượng cường đại công kích trên vai anh.
Mà vai Giang Cung Tuấn, chỉ vẻn vẹn hơi chấn động một chút.
Anh đột nhiên dùng sức, Tiêu Dao Đàm bị chấn động đẩy xa mười mấy mét.
“Cũng chỉ thế mà thôi.” Giang Cung Tuấn cười nhạt. Sắc mặt Tiêu Dao Đàm trầm thấp đáng sợ.
Ông ta lại ra tay, sử dụng Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng.
Chiêu thức thứ tư, chiêu thức thứ năm,.
Mỗi chưởng đánh ra càng cường đại hơn trước đó. Nhưng đều không thể thương tổn được Giang Cung
Tuấn.
Giang Cung Tuấn quá mạnh mẽ, sức phòng ngự của Kim Cương Bất Hoại Thần Thông quá khủng bố, coi như cả Tiêu Dao Thập Tuyệt Chưởng, cũng không đả thương được anh.
“Tiêu Dao Đàm, chết đi.”
Giang Cung Tuấn biến thành người đồng hét lớn Một chữ thét ra, khí tức trên người lập tức vọt tăng, đột nhiên hướng về phía Tiêu Dao Đàm tấn công.
Hiện tại chân khí của Giang Cung Tuấn, cũng gần giống như Tiêu Dao.
Giang Cung Tuấn nhận mấy chưởng Tiêu Dao Đàm đã xuất hiện nội thương.
Nếu tiếp tục đánh, anh chắc chắn thất bại.
Nhưng hiện tại Tiêu Dao Đàm đã bị dọa sợ, không còn dục vọng chiến đấu, thấy Giang Cung Tuấn vọt về phía mình, sắc mặt ông ta sợ hãi đến tái nhợt, không ngừng lùi về sau, xoay người kêu to một tiếng: “Lão tổ, cứu con
Âm thanh
Bị đánh đến sợ hãi, Tiêu Dao Đàm bắt đầu cầu cứu. Nghe thấy tiếng kêu cứu này, trong lòng Giang Cung Tuấn cả kinh.
Anh biết Tiêu Dao Đàm đã cầu cứu cường giả chân chính nhà họ Tiêu Dao, nhất định phải mau chóng ra tay, giết chết Tiêu Dao Đàm.
May mà hôm nay anh cải trang, nếu như dùng khuôn mặt thật giết người, sau này anh nhất định sẽ bị nhà họ Tiêu Dao trả thù.
Bây giờ nếu như giết Tiêu Dao Đàm, nhà họ Tiêu Dao cũng không điều tra được là ai giết.
Sau khi xẹt qua những ý nghĩ này trong đầu, anh vội vàng phóng tới chỗ Tiêu Dao Đàm, giơ tay, trong lòng bàn tay hội tụ chân khí hùng hậu.
“Tới núi Tây Lăng của tôi làm loạn, đúng là không để nhà họ Tiêu Dao ở trong mắt?”
Ngay khi Giang Cung Tuấn sắp vỗ một chưởng lên đầu Tiêu Dao Đàm, một giọng nói nặng nề vang vọng. Giọng nói quanh quẩn khắp núi, thật lâu sau vẫn chưa tản đi.
Ngay sau đó, phía sau núi bùng nổ ra một luồng khí tức mạnh mẽ.
Luồng hơi thở này ép thẳng tới mây xanh, tách ra nhiều đám mây, ảnh hưởng đến nhiều đám mây, tầng mây không ngừng biến hóa.
“Hả?”
Sắc mặt của tất cả mọi người ở đây không ngừng thay “Bát Cảnh bàn thiên?”
đổi
Những cường giả cảm ứng được luồng hơi thở này, đều hít một ngụm khí lạnh.
Chỉ có cường giả Bát Cảnh mới có hơi thở này. Bọn họ không nghĩ tới, nhà họ Tiêu Dao ở Tây Lăng, lại ẩn giấu một vị cường giả Bát Cảnh
Cường giả đạt tới cảnh giới này, xem trong lịch sử, đã ít lại càng thêm ít.
Giang Cung Tuấn đang muốn ra tay thì, cảm ứng được một luồng áp lực đáng sợ nghiền ép mà đến, không khác nào một tảng đá lớn đè lên ngực, hô hấp của anh trở nên khó khăn, nhưng anh mạnh mẽ nhẫn nhịn.
Cách đó không xa, Giang Thời lặng yên không một tiếng động đeo mặt nạ lên.
Ông biết, mình phải ra tay rồi.
Nếu như ông không ra tay, Giang Cung Tuấn, Giang Vô Song, Đường Sở Vi đều sẽ chết ở chỗ này.
Nhưng mà, ngay khi ông chuẩn bị tiến lên. Luồng hơi thở khổng lồ này đột ngột tiêu tan.
Một âm thanh lười nhác truyền đến: “Nể mặt người kia, ngày hôm nay tôi thả cho anh một mạng, cút đi.” Áp lực biến mất, lúc này Giang Cung Tuấn mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh nhìn Tiêu Dao Đàm một chút, nở nụ cười với ông ta: “Tộc trưởng Tiêu Dao, sau này còn gặp lại, hi vọng lần sau ông đừng động đến tôi, bằng không…
Giang Cung Tuấn uy hiếp một câu, sau đó xoay người rời đi.
Vừa xoay người, anh nhẹ giọng lẩm bẩm: “Nể mặt người kia, người kia là ai?”
Anh không biết người mà cường giả nhà họ Tiêu Dao nói là ai.
Lúc vừa xoay người, anh nhìn thấy Giang Vô Song và Đường Sở Vi ở phía xa, nhìn hai người một chút, cũng không chào hỏi với các cô, cấp tốc rời đi.
Đường Sở Vi và Giang Vô Song nhìn một chút, cũng nhanh chóng rút lui.
Ở phía xa, Giang Thời mặt nạ còn chưa kịp đeo lên, liền lấy xuống, nhìn biệt thự phía sau núi nhà họ Tiêu Dao một chút, nhếch miệng lên, khuôn mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt, sau đó xoay người rời đi.
Tiêu Dao Đàm thở phào nhẹ nhõm.
Giờ khắc này, ông không có hình tượng ngồi bệt xuống đất, mồ hôi hột trên trán từng giọt lăn xuống.
Tiêu Dao Tử Phong đi tới, nâng Tiêu Dao Đàm ở dưới đất dậy, hỏi: “Bố, bố không sao chứ?”
“Không có việc gì.
Tiêu Dao Đàm hơi dừng tay, sắc mặt ông sa sầm, dặn dò nói: “Điều tra cho bố, nhất định phải tra ra được thân phận của ông già kia, nhục nhã ngày hôm nay, tương lai phải trả lại gấp trăm lần.
“Vâng.”
Tiêu Dao Tử Phong nhanh chóng gật đầu.
Giờ khắc này, ở biệt thự phía sau núi nhà họ Tiêu Dao. Nơi này có một tòa nhà gỗ đơn giản.
Giang Thời hai tay chắp sau lưng, biểu hiện cà lơ phất phơ, từ từ đi đến trước nhà gỗ, ngồi trên ghế gỗ ngoài cửa, thản nhiên nói: “Tiêu Dao Dạ Thiên, rất uy phong đấy, Bát Cảnh bàn thiên, doạ không ít người nha.”