Chiến Thần Xuất Kích

Chương 526


trước sau

Chương 526

Giang Cung hỏi ngài Cao, sắc mặt Vương cũng trở nên nghiêm trọng hơn.

Ông ta lấy thuốc trên bàn châm lửa, rít sâu một hơi, nhìn khỏi thuốc lượn vòng trước mặt, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói. này phải nói một trăm năm trước.”

Nghe vậy Giang Cung Tuấn cũng bắt đầu có hứng thú. Đối với chuyện một trăm năm trước, anh cũng chỉ biết một

Anh chỉ biết rằng một trăm năm trước, vị vua đầu tiên của Đoan Hùng đã hợp nhất với các chiến binh cổ đại của Đoan Hùng, phát động cuộc bao vây chèn ép và trấn áp Cổ Môn.

Người ta nói rằng cuộc chiến đó đã gây ra thương vong vô “Một trăm năm trước, khi quân xâm lược tấn công, Đoan Hùng đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng, đội quân chống xâm lược được thành lập ở khắp mọi nơi, đội quân do Cổ Môn đứng đầu là mạnh nhất, nhưng tâm ý của đội quân Cổ Môn không đơn thuần, họ không chỉ muốn đánh đuổi những kẻ xâm lược, mà ngược lại họ còn muốn đánh trả, chiếm đóng đất nước của kẻ thù, và cố gắng thống nhất thế giới.

“Mà thủ đoạn của Cổ Môn cũng rất ác độc, sử dụng Cổ độc để mê hoặc lòng “Cuối cùng thì cả nước cùng nhau hợp tác, thành lập Liên minh tám tuyến đường, đánh đuổi quân xâm lược, Đoan Hùng mới được thành lập, nhưng trong nước vẫn chia thành hai phe, một phe do lực lượng Liên minh tám tuyến đường lúc bấy giờ đứng đầu, một phe do nhà Mộ Dung của Cổ Môn đứng đầu.

Mộ Dung có chủ trương muốn nhân cơ hội này mở rộng lãnh thổ, dẫn quân đi tấn công cả thế giới”

Liên minh tám tuyến đường thì cho rằng Đoan Hùng vừa mới ổn định, nên khôi phục lại kinh tế, không nên phát động chiến tranh.

“Do đó, hai phe tan rã “Ngoài ra, để tranh giành ngôi Vương, Đoan Hùng đã xảy ra một cuộc đấu đá nội bộ.

“Cuối cùng mới dẫn đến trận chiến Cổ Môn”

“Trong trận chiến này, vị vua đầu tiên của Đoan Hùng đã thống nhất các chiến binh ở Đoan Hùng, lấy trường phái Thiên Sơn làm chủ đạo, hợp nhất với hai tộc khác.

Trận chiến xảy ra, bao vây lấy nhà Mộ Dung, ngay đến cả Minh

Chủ của nhà Mộ Dung cũng không cẩn thận bị trúng độc mà chết.” Sau chuyện đó, Vương vẫn lo lắng về hai tộc khác, ông cảm thấy Cổ thuật không nên tồn tại trên thế giới, vì vậy lại một lần nữa tiêu diệt hai tộc”

“Kể từ đó, âm thầm tiêu hủy các di tích của Cổ Môn”

“Nhưng mà, có lẽ là người đứng đầu của Cổ Môn đã đoán được rằng Vương sẽ ra tay với mình, vì để giữ lại hậu thủ, trong trận chiến năm đó, người đứng đầu của Cổ Môn là Mộ Dung Xuân đã vội vàng bỏ trốn, người chết chỉ là kẻ giả mạo hàn ta.

Nghe tới đây, Giang Cung Tuần mới biết được chân tướng của cuộc chiến Cổ Môn một trăm năm trước là như thế này. Anh không khỏi thắc mắc: “Lẽ nào, ngài Cao chính là hậu duệ của người đứng đầu Cổ Môn?”

Anh cũng nhớ đến trước đây ở núi Nam Mã, người xuất hiện lúc ông nội anh bị trói.

Ông nội của anh ta được gọi là Cổ Ma.

Giang Quốc Đạt nghe lời này sắc mặt liền thay đổi.

Cổ Ma này và người đứng đầu Cổ Môn Mộ Dung Xuân năm đó có quan hệ như thế nào, là đệ tử hay là chính người đó?

Vua của Đoan Hùng gật đầu nói: “Không sai, đó chính là đệ tử của người đứng đầu Cổ Môn, còn về đồ đệ hay cháu trai thì tạm thời cũng không biết được, chỉ biết được rằng ngài Cao không chỉ có một mình, đứng sau ông ấy còn có những người thuộc phe Mộ Dung Xuân từ một trăm năm trước.

“Một trăm năm trước, Mộ Dung Xuân lợi dụng người khác giả mạo mình mới thoát được một kiếp họa, sau khi thoát nạn thi bị mật liên lạc với thuộc hạ, kết hợp với bọn họ, trăm năm nay đã cảm rẽ thật sâu ở Đoan Hùng này, muốn động tới bọn họ cũng sẽ rất phiền phức.”

“Nhưng mà nhất định phải động, nếu không nó sẽ là một tai hoa.”

Vua của Đoan Hùng vô cùng lo làng.

“Những năm gần đây, tôi cũng luôn liên tục bí mật điều tra, rất cuộc thì phe phải của ngài Cao là những ai, nhưng mà tra đi tra lại, cũng không có kết quả gì, chỉ cần ngài Cao chết đi, thì những người đó đều sẽ xuất hiện, thậm chí là ngay cả hậu duệ của Cổ Môn Mộ Dung Xuân cũng sẽ xuất hiện.

“Một khi ngài Cao chết, nó sẽ gây ra một loạt phản ứng, đây cũng là nguyên nhân tại sao trong những năm gần đây chúng ta không đả động gì đến ông ta, sau khi động đến ông ta, thì sẽ không thể thu dọn tàn cục.

Nói xong ông ta nhìn Giang Cung Tuấn.

“Tuy nhiên, bây giờ cơ hội tới rồi.

Giang Cung Tuấn cũng đang đảm chìm trong suy nghĩ. Những lời của Vương nói chung là đáng tin.

Bởi vì anh biết Mộ Dung Tập, ngay khi ở Thiên Sơn Quan, chính những người này đã cho anh ta Cổ độc.

Chỉ là anh không biết, khi đó Thiên Tử nhất định muốn giết anh, tại sao Mộ Dung Tập lại không trực tiếp giết anh, mà lại chỉ hạ Cổ độc, đây không phải là cố ý chừa cho anh con đường sống sao?

Còn có ông nội của anh.

Theo suy đoán trước đó của Giang Vô Song, sau lưng của Thiên Tử là ông nội của anh. Nếu thật sự là như vậy, có khi nào ông nội anh cũng cùng một phe với ngài Cao hay không.

Ông nội

của anh là người đứng sau ngài Cao, hay chỉ là người hợp tác với ngài Cao thôi?

Giang Cung Tuấn cảm thấy có chút nghi hoặc.

“Giang Cung Tuấn, tôi cảm thấy, bây giờ cậu có thể ra tay rồi.” Vương nhìn Giang Cung Tuần nói.

Giang Cung Tuấn gật đầu phản ứng lại, nói: “Thật ra tôi có tính toán cả rồi, chỉ không biết là thực lực của ngài Cao đó đang ở mức nào?”

“Điều này không thể nói chính xác được, ngài Cao đó luôn luôn thần bí, rất ít khi lộ diện, cũng chưa từng giao đầu với người ngoài, nhưng theo tình bảo thì thực lực của ông ta cũng nằm ở Lục Cảnh, về phần võ thuật mà ông ta đã học thì không nằm rõ.”

Vương lắc đầu nói.

“Tình báo của ngài phân bố ở khắp nơi, vậy mà lại không điều tra ra được nơi ở của ông nội tôi sao?”

Giang Cung Tuấn hỏi

Việc ông nội anh vẫn còn sống, thì anh vô cùng chắc chắn. Cũng có thể chắc chắn việc lần trước ở núi Nam Mã, đó cũng là kế hoạch được ông nội anh dựng lên để gây nhầm lẫn cho Giang Quốc Đạt, hoặc là gây nhầm lẫn cho người ngoài.

Nhưng tại sao ông nội anh lại làm như vậy, tại sao lại trốn trong bóng tối, thật sự ông ấy sợ ai sao? Những điều này tạm thời anh không chắc chắn.

Vương liếc nhìn anh một cái

Lập tức khẽ lắc đầu: “Vẫn chưa điều tra ra được, nhưng mà trong thời gian gần đây cung điện của các Thiên Vương hoạt động rất thường xuyên, cộng thêm việc Đường Sở Vi cũng đã trở thành một chiến binh Vương Thiên Điện, nằm giữ Vương Thiên lệnh, có thể phán đoán được chủ nhân của của cung Vương Thiên Điện là Giang Thời, và chuyện của núi Nam Mã

Vương trầm mặc một lúc, mới tiếp tục nói: “Có lẽ cũng là do ông nội anh Giang Thời sắp đặt, chắc bây giờ ông ấy vẫn còn sống”

Vương đã nằm chắc được tình báo nên Giang Cung Tuấn không ngạc nhiên chút nào.

Vì đây là vua của Đoan Hùng.

Là người quyền lực nhất Đoan Hùng, không có người thứ hai. Bên cạnh ông ta có một vệ sĩ mạnh như vậy, thì cũng có thể biết được thực lực phía sau của ông ta.

Vua Đoan Hùng nhắc nhở anh: “Giang Cung Tuấn, nói một câu mà anh cậu không thích nghe, ông nội cậu không phải là người tử tế gì, ông ấy rất đa mưu túc trí, cậu phải cẩn thận, đừng để bị ông ay loi dung.”

Giang Cung lạc đầu, vẻ mặt mang theo sự kiên quyết: “Sẽ không đầu, nếu như ông nội tôi thật sự còn sống, tôi tin rằng ông ấy sẽ không lợi dụng tôi, tôi cũng tin rằng ông ấy sẽ không hại “Chưa chắc

Vua Đoan Hùng nói: “Các vị trí khác nhau và các mục tiêu khác nhau, mặc dù tôi vẫn không chắc chắn về mục đích của Giang Thời và những gì ông ấy muốn làm, nhưng tôi có thể chắc chắn với cậu là ông ấy đã liên hệ với ngài Cao, thậm chí là phe đứng sau và hợp tác cùng với ngài Cao đó.

Giang Cung Tuấn đã đoán ra được những điều này. Chỉ là không có bằng

Anh kiên quyết nói: “Nếu ông nội tôi thật sự là một con quỷ mang lại mối họa cho đất nước, thì tôi nhất định sẽ ngay lập tức giết người thân của mình, chứ không giúp cho ông

Giang Cung Tuấn biết vua Đoan Hùng đang lo lắng về điều có gì khác ngoài việc lo lắng anh sẽ đứng về phía Giang Thời mà chống lại đất nước, chống lại Đoan Hùng.

Với tư cách là Tổng thống lĩnh của quân Hắc Long, tuyệt đối anh sẽ không làm điều gì có hại cho người dân.

Anh thật sự không hy vọng ông nội của anh là người như vậy. Anh không hy vọng có ngày đó.

Có lời này của Giang Cung Tuấn, Vương đã cảm thấy yên tâm hơn. cậu muốn động đến ngài Cao, thì tôi không thể giúp gì được, và sau khi động đến ông ta sẽ gây ra những hậu quả gì, cũng không cách nào dự đoán được trước cả, những việc này nhất định phải có người làm, thân phận của anh bây giờ là Tổng thống lĩnh Nam Cương, cũng là Long Vương của Nam Cương, không thích hợp để tham gia vào chuyện của thủ đô, vẫn là câu nói đó, vị trí Thiên Soái của quân Xích Diễm vẫn giữ đó cho cậu, phụ trách quân Xích Diễm, thì cậu cũng có quyền thực thi pháp luật, như vậy thì sau khi động đến ngài Cao, có xảy ra hậu quả gì thì cậu cũng có thể giải quyết từng cái

Giang Cung Tuấn gật đầu

Lần này anh không cự tuyệt nữa.

Nhìn thấy Giang Cung Tuần gật đầu, Vương cười cười Long Vương, chúc cậu thành công, có thể giết được cái mầm đọc ngài Cao này, vậy thì cậu sẽ là một anh hùng dân tộc thật sự, cậu ở lại thủ đô vài ngày trước, chuyện cậu nhận chứ Thiên Soái vẫn cần thông qua đại hội bỏ phiếu để quyết định, tôi nói cũng không tỉnh.

“Um.”

Giang Cung Tuấn gật đầu đứng dậy nói: “Tôi đi trước đây.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện