Chương 549: Sự lựa chọn của Giang Phùng
Giang Cung Tuấn nội khí bừng bừng, nhiệt độ trong phòng dần dần giảm xuống, Giang Vô Song mới cảm thấy tốt hơn rất nhiều, bước tới hỏi: “Anh Giang, Chân khí của anh bây giờ quả thực đã mạnh lên rất nhiều.
Giang Cung Tuấn gật đầu: “Ừm, quả nhiên là mạnh hơn. Đúng rồi, bây giờ là mấy giờ?”
Giang Vô Song nói: “Bảy giờ sáng. “Vậy thì tôi phải gấp rút đến quân khu càng sớm càng tốt.”
Giang Cung Tuấn bước ra khỏi căn phòng. Trong sân, Đường Sở Vi đang luyện tập. Cô ấy làm việc rất chăm chỉ, ngoài ăn và ngủ, cô ấy còn tập khí công.
Khi Giang Cung Tuấn bước ra, cô dừng lại, đi về phía Giang Cung Tuấn, trên mặt lộ ra vẻ khẩn cầu, nói: “Ông xã, em có thể đi cùng anh không?”
“Hay là thôi đi.” Giang Cung Tuấn từ chối: “Những người đi hôm nay đều là nhân vật của ba giới quân sự, chính trị và kinh doanh. Đàn bà con gái như em tham gia làm gì chứ, yên tâm ở nhà đợi anh, anh sẽ về sớm thôi.”
“Um.”
Đường Sở Vi lộ vẻ thất vọng.
Giang Cung Tuấn xoay người rời đi.
Bên ngoài biệt phủ đã có quân xe chờ sẵn.
Anh bước ra, quân lính ở cửa đứng thẳng chào một cách ngay ngắn chỉnh tề.
Giang Cung Tuấn bước lên xe.
Chiếc xe tải quân đội nổ máy lao thẳng về phía sở chỉ huy của quân Xích Diễm.
Lúc này, nhà họ Cửu.
Nhiều người đã tập trung trước vườn nhà nhà họ Cửu
Tộc trưởng của nhà họ Cửu Cửu Diễm.
Tộc trưởng của nhà họ Thạch Thạch Chí Bạch. Tộc trưởng của nhà họ Long Long Ngữ Nguyệt.
Ngoài ra còn có một số võ sĩ của ba gia tộc này.
Với vẻ lo lắng trên khuôn mặt Long Ngữ Nguyệt, cô ta nói: “Buổi lễ nhận chức của Giang Cung Tuấn diễn ra tại trụ sở của Xích Diễm có không ít những nhân vật cốt cán tham gia, những người đầu não của thu đô đến tham dự cũng không ít. Ngay cả Vương cũng tham gia nên phòng vệ của khu này cực kì nghiêm ngặt, hơn nữa trụ sở quân Xích Diễm được vệ quân trấn giữ cũng với trang thiết bị vũ khí để nếu xảy ra xung đột chỉ cần Giang Cung Tuấn ra lệnh chúng ta e là cũng không có đường lui. “
Cửu Diễm vẫy tay lờ đi nói: “Long Ngữ Nguyệt, cô nghĩ quá rồi. Mục tiêu của chúng ta là Giang Cung Tuấn, Quân Xích Diễm sẽ không hành động hấp tấp, Giang Cung Tuấn cũng sẽ không để Quân Xích Diễm hành động hấp tấp.
Thạch Chí Bạch nói: “Chí lí. Rất nhiều người tại to mặt lớn ở đó. Nếu thật sự xảy ra xung đột mà có người chết, Giang Cung Tuấn cũng không gánh nổi trách nhiệm. Chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo chúng ta.
Khi nghe cả hai nói vậy, Long Ngữ Nguyệt đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cửu Diễm đứng dậy và dặn dò, nói: “Nghe lệnh của tôi và lên đường.”
“Được.”
Hàng trăm võ sĩ chỉnh tề cất giọng, giọng nói đinh tại nhức óc.
Ba bộ tộc lớn mạnh khởi hành một cách hùng mạnh đến trụ sở của quân Xích Diễm.
Khi ba gia tộc đi đến đại bản doanh của quân Xích Diễm, tại Cung Thiên Ninh, Vương cũng bắt đầu xuất phát
Sau khi bước ra khỏi Cung Thiên Ninh, ông ta thì thầm với một người vệ sĩ phía sau. “Da.”
Người vệ sĩ gật đầu, rồi nhanh chóng rời đi.
Người vệ sĩ nhanh chóng đến nhà họ Giang và gặp Giang Quốc Đạt.
Nhà họ Giang, sảnh lễ tân.
Giang Quốc Đạt ngồi ở chỗ trước, nhìn xuống vệ sĩ bên dưới, hơi nhíu mày nói: “Gặp tôi có chuyện gì sao?”
Người vệ sĩ cung kính nói: “Ngài Giang, Vương cho tôi đến nói với ngài, Vương nhận được tin tức, ba gia tộc Cửu, Thạch, Long sẽ tấn công Giang Cung Tuấn tại lễ kế nhiệm của Giang Cung Tuấn.nghe nói bọn họ muốn biết ghi chép tứ đồ mà Giang Cung Tuấn tu luyện, võ công mới lên nhanh đột ngột như thế, muốn bắt được Giang Cung Tuấn buộc phải biết bí mật của tứ đồ. Người vệ sĩ nói xong liền xoay người rời đi không chờ Giang Quốc Đạt đáp lại.
Sắc mặt Giang Quốc Đạt trầm xuống.
Một cú đấm giáng xuống mặt bàn, mặt bàn trong phút chốc rơi xuống từng mảnh, nằm rải rác trên mặt đất. “Cửu, Thạch, Long?”
Sắc mặt âm trầm, tức giận nói: “Muốn chết”
Ông tức giận đứng lên.
Nhưng rồi ông lại ngồi xuống.
Bây giờ, ông ta không thể hành động bốc đồng.
Cho dù bây giờ Giang Cung Tuấn rất mạnh, anh là người trẻ tuổi mạnh nhất của nhà họ Giang, thậm chí sẽ không cần vài năm nữa sẽ vượt qua ông ta, nhưng ông ta không tự tin có thể cứu người khỏi tam tộc. Hơn nữa một khi ông ta xuất hiện ba tộc kia ắt sẽ giết không nương tay.
Ông ta nhanh chóng đi ra sân sau. “Ông nội, Giang Quốc Đạt cầu kiến” Ông ta đứng
Cửa căn nhà gỗ mở ra.
Một ông lão xương phong bất diệt hai tay chống lưng bước ra, nhìn Giang Quốc Đạt, lạnh nhạt hỏi: “Thần sắc hoang mang, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Giang Cung Tuấn kế vị Thiên Soái, hôm nay là lễ kế vị, nhưng con nhận được tin tức, Cửu, Thạch, Long ba người cho rằng Giang Cung Tuấn đã tu luyện bí pháp tứ đồ, võ công tiến bộ nhảy vọt, dự định đi đến trụ sở quân Xích Diễm bắt sống Giang Cung Tuấn
Giang Quốc Đạt kể lại câu chuyện.
Oong ta không có chủ ý gì, chỉ là đến xem ý kiến của
Giang Phùng.
Giang Phùng cau mày nói: “Ba gia tộc kia đang muốn làm gì? Con thật sự cho rằng những bức tranh do gia tộc họ canh giữ đều bị nhà họ Giang ta cướp đi sao?”
“Ông nội … Giang Quốc Đạt hơi chút do dự.
Giang Phùng bất mãn nói: “Đừng do dự nữa, có gì cứ nói ra.”
“Da.”
Giang Quốc Đạt lúc này mới lên tiếng, nói: “Bản đồ của ba gia tộc khác có phải là do Giang Thời cướp đi, vả lại tứ đồ ghi chép võ công của Giang Công Tuấn có phải do Giang Thời truyền lại?”
“Liên thiên. Giang Phùng lạnh lùng nói: “Chuyện này làm sao có thể”
“Vậy thì tại sao trong khoảng thời gian ngắn Giang Công Tuấn lại có thể trở nên mạnh như vậy? Ta luôn nghi ngờ Giang Công tuấn chưa chết, chắc là anh ta đã cướp bản đồ của ba gia tộc kia. Mục đích là để vu oan cho nhà họ Giang. Anh bất mãn về việc bị đuổi ra khỏi ra tộc khi chưa đầy 30 tuổi khiến cho người nhà họ Giang bị giết hại.”
Giang Phùng lại nói: “Nên ta nói không phải là không phải.”
“Dạ dạ thưa ông là con nghĩ thái quá, vậy bây giờ phải làm thế nào ạ? Có nên cứu Giang Cung Tuấn hay không ạ? Chuyện này nếu không cứu thì nhà họ Giang sẽ mất đi một cường giả. Còn nếu như cứu thì đồng nghĩa với việc cắt đứt quan hệ với tam tộc kia, còn chưa cả đến đại hội Thiên Sơn nữa. “
Giang Phùng cũng chìm trong suy nghĩ.
Ba tộc khác có mối quan hệ đặc biệt với nhà họ Giang, thế lực cũng không đơn giản.
Trong gia đình còn có chỗ ngồi của lão tổ
Nếu ông ta ra tay, lão tổ của ba tộc kia nhất định sẽ lộ diện, đến lúc đó hắn thực sự sẽ lâm vào chỗ chết.
Nhưng Giang Cung Tuấn cũng là con giống không đơn giản, ông ta không thể cứ nhìn Giang Cung Tuấn rơi vào tay ba gia tộc khác.
Đột nhiên, Giang Phùng cũng trở nên lo lắng.
Một lúc sau, ông ta hỏi: “Những người đi bắt Giang Tuấn là ai?”
Giang Quốc Đạt lắc đầu nói: “Vẫn chưa rõ. Là vệ sĩ của Vương tới thông báo. Chuyện nhà họ Giang ắt cần bắt tay trước với ba gia tộc khác, con cũng không dám tự ý làm chủ.”
Giang Phùng thở dài nói: “Bất luận kẻ nào là kẻ trộm, hiện tại nhà họ Giang cũng không thể biết chắc được. Cho dù bây giờ không đối đầu với ba gia tộc, thì đại hội Thiên Sơn sẽ làm ra một chiêu lớn, quyết chiến sinh tử. Đứa trẻ Giang Cung Tuấn này có hiểu biết rất cao, là tương lai của gia tộc Giang, nhất định phải cứu cho bằng được. “Dạ con đã hiểu.” Giang Quốc Đạt gật đầu.
Giang Phùng ra lệnh: “Con đến đại bản doanh của quân Xích Diễm bí mật xem tình hình. Nhất định phải nhớ rằng tuyệt đối không được ra tay, bất kì một đối thủ nào của nhà họ Giang ta đều có thể đánh bại nhưng nếu là đồng thời đối mặt với cả ba gia tộc thì nhà họ Giang ta không thể nắm chắc phần thắng.”
“Dạ cháu trai biết.” Giang Quốc Đạt cũng không nói thêm, xoay người rời đi.
Và Giang Phùng nhìn lên bầu trời, với một nét buồn trên khuôn mặt già nua: “Bầu trời của thành phố, tôi e rằng nó sẽ thay đổi.
Ông quay người bước vào nhà.
Đại hội Thiên Sơn chỉ còn chưa đầy một tháng nữa.
Ông vốn không hỏi về các vấn đề thế giới, nhưng lần này nhất định phải đi. Nếu ông không xuất hiện, nhà họ Giang nhất định sẽ bị tiêu diệt.
Và khi ông xuất hiện, lão tổ của ba tộc kia nhất định sẽ lộ diện, một chọi ba, ông chưa chắc sẽ cầm chắc phần thắng cần phải tấn công tám cõi trong vòng chưa đầy một tháng.