Chương 627: Trận chiến ác liệt
“Đường ngang ngõ tắt” Cửu Ngần nhìn thấy cả người Giang Cung Tuấn đã biến thành màu vàng đồng thì cực kì xem thường. Ông ta cầm kiếm sắt, thân thể lóe lên, chỉ chớp mắt đã hiện ra trước người Giang Cung Tuấn. Tốc độ của ông ta quá nhanh, nhanh như chớp giật.
Giang Cung Tuấn thậm chí chưa kịp phản ứng thì kiếm sắt đã chạm vào ngực anh rồi. – Nhưng vì anh sử dụng Thần Công Kim Cương Bất Hoại, lực phòng ngự tăng lên cực cao nên với trạng thái bây giờ thì Cửu Ngân không thể làm anh bị thương được.
Trường kiểm không thể đâm thủng thân thể của anh nhưng lại có một luồng sức mạnh khủng khiếp bao trùm cơ thể anh. Thân thể của anh bị đẩy liên tục lùi về phía sau. Hòn đá trên mặt đất bị ép vỡ tan rồi bị một luồng sức mạnh đáng sợ cuốn bay lên. “Chuyện gì thế này?”
Cửu Ngần hơi thay đổi sắc mặt. Cho dù ông ta bị thương nên thực lực không bằng lúc mạnh nhất, nhưng có thể nào thì ông ta đã cũng đạt tới cảnh giới thứ tám rồi, còn Giang Cung Tuấn chẳng qua cũng chỉ là một thằng ranh vắt mũi chưa sạch mà thôi.
Ông ta không thể tin được là kiểm của ông ta lại không có cách nào đâm thủng thân thể của Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn đột nhiên thúc giục chân khí, một chân đạp trên mặt đất chống lại đòn tấn công của Cửu Ngân, anh nâng hình kiểm trong tay lên rồi chém lên trường kiểm trước người.
“Keng!” Kiếm của Cửu Ngân bị chém đứt chỉ trong nháy mắt. Thân thể của ông ta vội vàng rút lui vài mét. “Cảnh giới thứ bảy ư?”.
Ông ta nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, vẻ mặt khiếp sợ, ông ta không thể tin được là Giang Cung Tuấn đã bước vào cảnh giới thứ bảy, một người còn chưa tới ba mươi tuổi lại có thể bước vào cảnh giới thứ bảy, điều này chưa từng xảy ra trong lịch sử.
“Chết đi.” Sắc mặt của ông ta càng ngày càng tăm tối. Giang Cung Tuần quá mạnh. Chỉ cần Giang Cung Tuấn không chết thì chuyện này sẽ khiến nhà họ Cửu gặp phải nguy hiểm. Nhìn cả người Cửu Ngân tràn ngập vết thương, Giang Cung Tuấn ung dung nói: “Đúng vậy, tôi đã bước vào cảnh giới thứ bảy”
“Ranh con giỏi lắm”.
Cửu Ngân sầm mặt xuống, ông ta bùng nổ ra khí tức mạnh mẽ, luồng khí tức này tiết ra ngoài gây ảnh hưởng đến không gian bốn phía, cuồng phong gào thét, đất đá bay khắp nơi.
“Ông Cửu, ông điên rồi, trạng thái này mà sử dụng hết sức lực thì khi đánh xong trận này, cho dù có giết chết Giang Cung Tuấn thì ông cũng không sống được bao lâu đầu” Phía xa truyền đến tiếng gào to.
Cửu Ngân không quan tâm được nhiều chuyện như vậy.
Nhà họ Cửu có ân oán rất sâu với Giang Cung Tuấn, nếu ngày hôm nay ông ta không giết được Giang Cung Tuần thì chắc chắn tương lai Giang Cung Tuấn sẽ tiêu diệt nhà họ Cửu.
Khí tức của ông ta càng ngày càng mạnh. Mặt đất đều bị khí tức của ông ta ảnh hưởng đến, bắt đầu đất rung núi chuyển, trên mặt đất xuất hiện một vết nứt, vết nứt đó càng lúc càng lớn.
Khí tức này khiến rất nhiều cao thủ đang ẩn nấp trong đống đổ nát này chú ý đến. “Đây là ai vậy, không muốn sống nữa hay sao mà lại dám dùng hết sức để chiến đấu?”. Cao thủ ẩn nấp trong bóng tối cảm nhận được khí tức ngập trời này thì tất cả đều giật mình.
Trong Đại Lan lúc này, những người bước vào cảnh giới thứ tám đều là những người đã sống hơn một trăm tuổi, bây giờ còn sống sót chỉ vì có chân khi bảo vệ cơ thể, có chân khỉ bảo vệ các cơ quan nội tạng trong cơ thể có thể khiến các cơ quan nội tạng không bị lão hóa, tế bào không bị chết khô.
Nếu như những người này thật sự sử dụng toàn bộ sức mạnh thì thật sự là cách cải chết không xa.
Không ít người lén lút tới gần nơi này, tất cả họ đều muốn nhìn xem là người nào không muốn sống nữa mà dám dùng toàn bộ sức mạnh đánh nhau.
Vì giết Giang Cung Tuấn, vì giúp gia tộc trừ bỏ nguy hiểm vĩnh viễn, Cửu Ngân sử dụng toàn bộ sức mạnh. Luồng khí tức này quá mạnh, mạnh đến mức Giang Cung Tuấn cũng cảm thấy run rẩy. “Đây là sức mạnh của cảnh giới thứ tám ư?” Vẻ mặt anh cực kì nghiêm túc. “Xi!” Chân khí của Cửu Ngân biến hóa thành một thanh trường kiểm trong tay ông ta. Thanh kiếm này là do chấn khí tụ lại mà thành: rực rỡ, loá mắt, mạnh mẽ, đáng sợ, khiến người ta run như cầy sấy. Cửu Ngân cầm trường kiểm trong tay, khi thể hùng hổ. “A!”
Ông ta kêu to một tiếng rồi nhanh chóng tấn công, giơ tay vung trường kiểm lên, một luồng năng lượng đáng sợ cuốn lên, gió nổi mây phun.
Giang Cung Tuấn nắm chặt hình kiếm.
Chỉ trong nháy mắt Cửu Ngân đã xuất hiện trước người anh, trường kiểm chân khi tỏa sáng lóng lánh đâm thẳng vào chỗ hiểm trên người anh.
Anh thúc giục chân khí Thiên cương trên người đến mức tận cùng, cầm hình kiểm bắt đầu phản công. “Keng!” Hai thanh kiếm va vào nhau, sức mạnh đáng sợ chấn động. Cánh tay Giang Cung Tuấn tê dại, thân thể lui lại mấy chục mét.
Trong nháy mắt, kiểm của Cửu Ngân đâm tới. Kiểm của ông ta nhanh như chớp giật, nhanh đến mức Giang Cung Tuấn còn không kịp phản ứng thì ngực đã bị đâm một kiếm.
Sức mạnh của chiếu kiểm này quá lớn, cho dù Giang Cung Tuấn đã đạt tới cảnh giới thứ bảy, Thần Công Kim Cương Bất Hoại đã luyện thành công thì da thịt của anh cũng bị đâm thủng, trường kiếm đâm vào trong cơ thể khiến anh cảm thấy đau đớn.
“Thật mạnh.” Giang Cung Tuấn khiếp sợ. Anh nhanh chóng ra tay, đâm về phía Cửu Ngân. Cửu Ngần thu kiểm, nhanh chóng lùi về phía sau. Giang Cung Tuấn cúi đầu nhìn xuống, ngực anh đã có màu tươi tràn ra. Chiêu kiểm
Thân thể Giang Cung Tuần lóe lên rồi xuất hiện trên cao mấy chục mét, lúc này hình kiếm trong tay anh bắt đầu trở nên long lanh, từng tia kiếm khi đã hóa thành thực chất nổ bắn ra.
Trong khoảnh khắc, mười ba tia kiếm khi xuất hiện. Mười ba tia kiểm khí vắt ngang giữa không trung, mang theo khí tức có thể khiến trời sập đất lún. “Thiên, Thiên Tuyệt Thập tam kiếm?”
Cửu Ngân kinh hãi đến mức thay đổi sắc mặt. Người của nhà họ Thạch và nhà họ Long đang đứng nơi xa cũng hơi lùi về phía sau. “Chàng trai này còn trẻ tuổi như thế mà sao đã luyện được tuyệt học Thiên Tuyệt Thập tam kiếm của nhà họ Giang cơ chứ?”
“Mười ba tia kiếm khi cùng xuất hiện, đúng là quá tài giỏi rồi”. Những cao thủ chạy tới từ nơi xa thấy được cảnh này cũng giật mình. Giang Cung Tuấn đứng giữa không trung, hình kiểm trong tay chĩa nghiêng vào Cửu Ngân phía dưới. Mười ba tia kiểm khí nổ tung.
Cửu Ngân nhanh chóng vung kiếm, bắt đầu chống lại. Kiếm thuật của ông ta cũng rất xuất sắc, sức mạnh cũng rất lớn, liên tục chống chọi lại sự tấn công của mười ba tia kiếm khí kia, tuy ông ta chống chọi được nhưng cũng rất chật vật.
“Ầm ầm ầm”. Kiểm khí đáng sợ bắn mạnh, bổn phía liên tục nổ tung, tro bụi cuồn cuộn, đá vụn bắn tung tóe.
Thân thể Cửu Ngân xuất hiện giữa không trung chỉ trong nháy mắt, Giang Cung Tuấn chỉ nhìn thấy một cái bóng vụt qua thì Cửu Ngân đã biến mất trong tầm mắt anh,
Giờ khắc này, anh cảm nhận được phía sau lưng mình truyền đến một luồng sức mạnh khiến người ta sợ hãi . Anh xoay người chém ra một kiếm, kiếm khí bắn mạnh. “Keng keng keng.” Kiểm khí của anh bị Cửu Ngân chém nát.
Cửu Ngân biết Giang Cung Tuấn đã học được Thiên Tuyệt Thập tam kiếm thì không thể tấn công anh từ xa, nếu không sẽ bị anh dây dưa đến chết..
Ông ta phải đánh trong khoảng cách gần. Chỉ trong giây lát ông ta đã đến gần Giang Cung Tuần rồi đột nhiên vung kiếm. Giang Cung Tuần nhấc kiểm chống lại. Hai thanh kiếm lại va vào nhau một lần nữa. Thanh trường kiểm do chân khi hóa thành trong tay Cửu Ngân bị đánh nát. Giang Cung Tuấn cũng bị sức mạnh đáng sợ này đẩy lùi lại. Nguồn sức mạnh này còn chưa tan mất thì Cửu Ngân đã xông tới, đánh một chưởng lên người anh. Ngực anh bị đánh trúng một chưởng, sức mạnh đáng sợ bao phủ toàn thân anh, máu trong cơ thể anh sôi trào mà không cách nào đè nén xuống được, Giang Cung Tuấn phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
Anh vội vàng lùi lại, gân xanh trên cánh tay phồng lên, đến hình kiếm cũng sắp cầm không vững nữa rồi. “Cảnh giới thứ tám, không hổ là một trong những người mạnh nhất Đại Lan lúc này, một ông lão đã trải qua nhiều trận chiến ác liệt như vậy, còn bị thương từ lâu mà vẫn còn mạnh đến thế.”
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi. Lần đầu tiên chiến đấu với cảnh giới thứ tám đã cho anh biết cảnh giới này đáng sợ đến mức nào rồi. Nếu không có Thần Công Kim Cương Bất Hoại thì anh vốn không phải là đối thủ của Cửu Ngân đã trọng thương. Giang Cung Tuấn lùi lại mấy trăm mét mới đứng vững.
Anh đứng giữa không trung nhin Cửu Ngân trước mặt, tuy ông ta có khí thể rất mạnh nhưng sắc mặt lại tối tăm đến mức đáng sợ.
Anh đưa tay lau máu tươi tràn ra khỏi khoé miệng: “Cửu Vương Gia, lúc trước ông đã bị thương rồi, tuổi tác cũng lớn, bây giờ không tiếc sử dụng toàn bộ sức mạnh là muốn giết tôi trong chỗ này đúng không, nhưng với tình trạng bây giờ thì ông còn có thể kiên trì bao lâu?”
“Kiên trì đến khi giết được cậu cũng đủ rồi”
“Chưa chắc đâu” Giang Cung Tuấn lạnh nhạt cười. Lúc này anh đột nhiên cử động. Bóng anh không ngừng hiện ra rồi biến mất cực nhanh trên bầu trời. Chỉ trong một khoảnh khắc mà anh đã chém ra rất nhiều kiểm, kiểm khí lóng lánh liên tục tấn công về phía Cửu Ngân.
Giang Cung Tuần bắt đầu không tiếc bất cứ giá nào đánh trả, từng tia kiểm khí phóng ra khiển Cửu Ngân ở cảnh giới thứ tám phải vất vả trốn tránh.
Cửu Ngân muốn tìm cơ hội phản kích nhưng Giang Cung Tuấn không cho ông ta bất cứ cơ hội nào. “Đáng chết. Ông ta tức giận mắng.
Ông ta bị thương, tốc độ không thể phát huy đến mức cao nhất, sức mạnh cũng không thể phát huy ở mức cao nhất, lúc này ông ta đang cảm thấy cả người đau nhức.
Nhất định phải mau chóng giết chết Giang Cung Tuấn, nếu còn tiếp tục kéo dài nữa thì chắc chắn ông ta sẽ phải chết. Ngay khi đang tính toán thì đột nhiên ông ta cảm thấy sống lưng lạnh buốt. Một thanh trường kiếm lạnh lẽo đang dí vào sau lưng ông ta.