Đến khi Tô Hoài đi vào phòng ký túc xá, nhịp tim đập còn có chút nhanh.
Bình tĩnh được một lát, Tô Hoài nhanh chóng thay quần áo, sấy khô tóc, sau đó mở vali, lấy một cái áo khoác rồi đi xuống lầu.
Từ lúc Tô Hoài đi vào ký túc xá, trước sau chưa đến mười mấy phút, nhìn thấy cô đi ra, Hoắc Văn Hứa nhướng mày: "Nhanh như vậy?"
“Vẫn ổn." Tô Hoài vừa nghe thấy giọng nói của anh thì lỗ tai ửng đỏ, sợ anh nhìn ra cái gì, bèn đưa áo khoác trong tay ra, "Anh cởi áo khoác, thay cái này đi."
Hoắc Văn Hứa nhận lấy rồi giũ giũ, lông mày nhướng cao.
Từ màu sắc và kiểu dáng áo khoác này rất dễ dàng nhận ra đây là áo khoác đàn ông từng mặc.
Hoắc Văn Hứa nhìn Tô Hoài, Tô Hoài bắt gặp ánh mắt của anh thì không nhịn được mím môi, nhưng không nói chuyện.
"Tôi mặc... Không có ai để tâm chứ?" Hoắc Văn Hứa uyển chuyển nói.
Tô Hoài quan sát vẻ mặt của anh, cẩn thận nói: "Ai... Để tâm?"
"... Chủ nhân của áo khoác." Hoắc Văn Hứa vạch trần.
"À..." Tô Hoài nhẹ nhàng thở phào, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn, "Đây là áo khoác của tôi, cảm thấy đồ nam khá rộng, cho nên cố ý mua thôi... Thật ra thì đồ thể thao không chia nam nữ."
"Tôi giặt rồi, sạch sẽ, anh không để ý chứ?" Tô Hoài lại bổ sung một câu.
"Vậy à?" Hoắc Văn Hứa cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng anh cảm giác được Tô Hoài cũng không cần thiết lừa gạt anh vì một cái áo khoác, nếu không phải của người ngoài, vậy thì thay thôi.
Vì vậy Hoắc Văn Hứa cởi áo khoác đã ướt một nửa của mình, Tô Hoài lập tức vươn tay nhận lấy, giũ giũ rồi xếp lại bỏ vào túi mua sắm vừa mang xuống, sau đó mặc áo khoác giúp Hoắc Văn Hứa.
Cánh tay Hoắc Văn Hứa bị thương, cho nên đành mặc một nửa cởi một nửa, bả vai có chút chật, áo khoác này quả thật hơi nhỏ, nhưng cho dù hơi nhỏ, Tô Hoài mặc vào phỏng chừng cũng rất rộng.
Con gái bây giờ có quá nhiều suy nghĩ, Hoắc Văn Hứa cũng không xoắn xuýt, chỉ cần đừng bảo anh mặc đồ nữ là được.
"Đi thôi, đi ăn cơm, không đi nữa thì căn tin sẽ hết đồ ăn."
"Được." Tô Hoài lén lút đánh giá anh một phen, Hoắc Văn Hứa cao hơn, bả vai cũng rộng hơn, chiếc áo khoác năm năm trước anh mặc cũng hơi nhỏ rồi.
Chiếc áo khoác này là năm năm trước lúc Hoắc Văn Hứa đánh bóng với Mạnh Trản cởi xuống rồi ném cho Tô Hoài, sau đó quên mang đi.
Tô Hoài luôn cất ở trong vali, may mà anh đã không còn nhớ áo khoác này, nếu không anh sẽ cho rằng bản thân là biến thái mất.
Chủ nhật, sinh viên trong căn tin không nhiều, cộng thêm trời mưa, rất nhiều người không muốn tới ăn cơm, cho nên có rất nhiều chỗ trống.
Tô Hoài đang suy nghĩ nên ăn cái gì, cô vốn dự trù ngân sách là một ngàn tệ, hiện tại xem ra có lẽ không cần, một trăm tệ đã đủ rồi.
"Anh có gì muốn ăn không?" Tô Hoài hỏi Hoắc Văn Hứa.
"Tùy em."
"Anh có kiêng ăn gì không." Tô Hoài vội hỏi một câu.
"Tôi rất dễ nuôi, cái gì cũng ăn." Hoắc Văn Hứa nói xong thì bước chân dài ra đi tìm chỗ ngồi.
Tô Hoài: "..."
Mặc dù chưa ăn cơm chung với Hoắc Văn Hứa, nhưng Tô Hoài cũng không phải không tìm hiểu về anh, dù sao thì cô và Hòa Minh Huy còn có Kiều Niệm đều rất quen thuộc, cho nên cô nghe rất nhiều người mắng Hoắc Văn Hứa, mọi người nói anh rất kén ăn.
Không phải lựa chọn cụ thể, mà là tùy tiện chọn, ăn có ngon hay không thì phải xem tâm trạng, xem thời tiết, xem khẩu vị, xem người ăn cơm chung... Đây là lời nói gốc của Hòa Minh Huy.
Tô Hoài có chút rầu rĩ, cầm thẻ cơm không ngừng lật tới lật lui.
Thật ra trong mắt Tô Hoài, thức ăn trong căn tin trường học không tồi, nhưng cũng không thể nói là ngon, malatang ngược lại không tồi, nhưng cũng không thể lần đầu tiên mời người ta ăn cơm mà đưa món này cho người ta ăn được.
Chờ Hoắc Văn Hứa gọi xong điện thoại, nhìn thấy Tô Hoài bưng một đĩa đi đến, sau đó bày bốn đĩa thức ăn lên bàn, chưa kịp nói chuyện, Tô Hoài lại đi mất, một lát sau lại bưng thêm một cái đĩa quay về, phía trên cũng bày bốn đĩa thức ăn giống vậy.
Đi đi về về ba chuyến, tám món ăn, một món canh, cộng thêm một cái bánh bao nhân trứng sữa, một cái bánh hành chiên (ảnh) và một phần bánh chiên tương (ảnh), còn có một tô mì nhỏ.
Bánh hành chiên
Bánh chiên tương
Hoắc Văn Hứa nhìn một bàn đầy thức ăn trước mặt, vẻ mặt kinh ngạc.
"Em còn bạn bè khác đến à?" Hoắc Văn Hứa ngẩng đầu hỏi cô.
"Không có." Tô Hoài bình tĩnh lắc đầu, "Tôi không biết anh thích ăn cái gì, cho nên tôi gọi một phần những món tôi cảm thấy không tệ cho anh." Nhiều như vậy, chắc sẽ có món anh thích ăn nhỉ.
"Hai người chúng ta không ăn hết nhiều như vậy đâu."
"Không sao." Tô Hoài chỉ vào hộp đồ ăn mang về vừa mua, "Tôi đóng gói cho bạn cùng phòng ăn."
Hoắc Văn Hứa không nói nữa, nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt một lát, lại nói: "Kiều Niệm đâu, bảo em ấy đến ăn chung đi."
"Cậu ấy không ở trường." Tô Hoài mặt không đổi sắc nói dối, "Tối hôm qua về nhà rồi."
Hoắc Văn Hứa ngoài ý muốn nhìn cô: "Tối ngày hôm qua Kiều Niệm về nhà rồi?"
"... Ừ." Tô Hoài có chút chột dạ, nhưng vẫn gật đầu, "Hôm qua thứ bảy, về nhà là chuyện rất bình thường mà."
"Ừ... Rất bình thường." Hoắc Văn Hứa cũng gật đầu, nhưng tối hôm qua anh nhìn thấy Kiều Niệm đi vào cổng trường học.
Tô Hoài nói dối thì rốt cuộc cũng có chút không tự nhiên, lấy một đôi đũa sạch gắp thức ăn cho anh, lúc sắp thả vào chiếc đĩa trước mặt Hoắc Văn Hứa, một giọng nói vang lên: "Tô Hoài?"
Tô Hoài ngẩng đầu, nhìn thấy Nhiếp Thành và Quan Thanh bưng đĩa đồ ăn.
Tô Hoài đặt đũa xuống lên tiếng chào hỏi cậu ta: "Các cậu cũng tới ăn cơm à."
"Ừm." Nhiếp Thành gật đầu một cái, tầm mắt rơi trên khuôn mặt Hoắc Văn Hứa, chần chừ nói, "Bạn cậu à?"
Tô Hoài gật đầu một cái.
Nhiếp Thành nhìn một bàn đầy thức ăn, thầm nghĩ đây là bao nhiêu người ăn thế, chẳng lẽ là ăn chung?
Tô Hoài hình như không có nhiều
bạn bè ở trong trường, sao có thể tập hợp đủ một bàn ăn cơm với người ta được?
Chờ mấy giây cũng không thấy Tô Hoài mời cậu ta, Nhiếp Thành cũng ngại hỏi, vì vậy nói: "Đã hẹn ngày mai ra ngoài quay phim, tôi vẫn chờ cậu ở chỗ cũ nhé."
"Được." Tô Hoài gật đầu.
Tô Hoài nhận lời, Nhiếp Thành và Quan Thanh đi sang chiếc bàn bên cạnh ngồi xuống.
Tô Hoài cầm lấy đôi đũa trước mặt Hoắc Văn Hứa rồi dùng khăn giấy lau nó, lúc đưa cho anh thì nhíu mày lại: "Tay trái của anh dùng đũa được không?"
"Được..." Lời nói vòng một vòng ở đầu lưỡi rồi biến thành, "Được thì được, nhưng không tiện lắm, tôi ở nhà cũng dùng thìa."
Tô Hoài lập tức đổi thành thìa cho anh.
"Anh thích ăn cái nào, tôi gắp giúp anh."
Tay phải Hoắc Văn Hứa bó bột, tay trái cầm thìa, tầm mắt quét qua đĩa thức ăn trên bàn: "Nếm thử mới biết được có ngon hay không."
Tô Hoài cảm thấy anh nói đúng, vì vậy bắt đầu ân cần gắp thức ăn giúp anh.
Bên này Nhiếp Thành và Quan Thanh luôn chú ý tới hai người, Quan Thanh và Nhiếp Thành là anh em tốt, dĩ nhiên biết tâm tư của cậu ta, không khỏi nhỏ giọng nói: "Người này là ai? Sao chưa gặp ở trong trường bao giờ nhỉ?"
"Hơn nữa cậu có cảm thấy... Hôm nay Tô Hoài có chút không giống ngày thường."
Tô Hoài người này luôn có một loại cảm giác lạnh lùng người sống đừng đến gần, khiến cho người ta vừa tới gần cô thì biết người này không dễ tiếp cận.
Nhiếp Thành cũng phải phí hết công sức mới nói chuyện với cô được.
Nhưng lúc này Tô Hoài trông không giống ngày thường, nhưng thật sự phải nói chỗ nào không giống thì nhất thời không nói ra được.
Chỗ ngồi của Nhiếp Thành đúng lúc chéo Hoắc Văn Hứa, nhìn thấy Tô Hoài gắp thức ăn cho vào thìa của Hoắc Văn Hứa, Hoắc Văn Hứa ăn nó, Nhiếp Thành cau mày thật chặt, nhỏ giọng thì thầm: "Đút vào miệng luôn đi."
"Thế nào, anh thích ăn món nào?" Tô Hoài đã gắp tất cả thức ăn cho anh một lần, mong chờ nhìn Hoắc Văn Hứa.
"Đều không tồi." Hoắc Văn Hứa nói.
Tô Hoài cười, sau đó lại gắp thức ăn cho Hoắc Văn Hứa.
Hoắc Văn Hứa được người ta phục vụ thì cũng quên tay trái của bản thân có chức năng, Tô Hoài gắp cái gì anh ăn cái đó, không hề kén ăn.
Tô Hoài đút anh cũng rất vui vẻ.
Tâm tư của Tô Hoài đều đặt trên người Hoắc Văn Hứa, tất nhiên không rảnh suy nghĩ chuyện khác, nhưng bị người ta nhìn chằm chằm thẳng thừng như vậy, Hoắc Văn Hứa muốn giả bộ không biết cũng không được.
Hoắc Văn Hứa nâng tầm mắt nhìn sang, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Nhiếp Thành, sau đó khẽ gật đầu với cậu ta.
Nhiếp Thành bị người ta phát hiện, ngược lại cũng không hoảng sợ, gật đầu với Hoắc Văn Hứa coi như chào hỏi.
Nhiếp Thành ăn không nổi, rất nhanh đã dẫn Quan Thanh đi mất.
Nếu vừa rồi Hoắc Văn Hứa còn cảm thấy cậu ta chỉ là một người bạn bình thường, vậy thì hiện tại anh có thể chắc chắn người này thích Tô Hoài.
Tô Hoài không nhận ra việc này, ăn cơm xong thì đóng gói thức ăn định mang về phòng ngủ, Hoắc Văn Hứa nói: "Cho tôi đi, tôi mang về."
"Anh mang đi đâu?" Tô Hoài không cảm thấy nhà anh sẽ ăn những đồ ăn thừa này.
"Em mời tôi ăn cơm, những thứ này tất nhiên cũng coi như của tôi, sao, không nỡ à?" Hoắc Văn Hứa cười nhìn cô.
Tô Hoài không muốn nói chuyện với anh nữa.
Thấy cô lại ngó lơ anh, Hoắc Văn Hứa bật cười.
Hoắc Văn Hứa xách một túi đồ ăn thừa về nhà, cô nhỏ Hoắc đang ngồi trên ghế sô pha ăn dưa hấu, thấy anh quay về, nhếch môi: "Cô còn nghĩ con không dám quay về đấy." Xem mắt được một nửa thì chạy mất tăm, lá gan lớn thật.
"Vì sao con không dám quay về?" Hoắc Văn Hứa đặt túi đang xách lên bàn, miễn cưỡng nói, "Ba con chỉ từ chối thôi, ở phương diện này ông ấy vẫn tương đối sáng suốt, ví dụ như cô chưa tốt nghiệp đại học mà đã kết hôn, không phải ông ấy cũng đứng về phía cô à."
Hoắc Nhiễm trừng mắt nhìn anh, tầm mắt rơi trên bàn, nhìn thấy một đống hộp đóng gói, nhướng mày: "Đây là gì?"
"Đồ ăn buổi trưa còn thừa."
Hoắc Nhiễm có chút không tưởng tượng nổi nhìn anh.
Hoắc Văn Hứa phớt lờ ánh mắt của cô ấy, kêu bảo mẫu mang đi cất vào tủ lạnh.
Hoắc Nhiễm cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng không lãng phí thức ăn là phẩm chất tốt đẹp, hình như cũng không sao cả.
Hoắc Nhiễm để đĩa dưa hấu lên bàn, sau đó nghiêng đầu chống cằm cười nhìn Hoắc Văn Hứa: "Mấy ngày qua cô nghe được một tin có liên quan đến con."
Hoắc Văn Hứa qua loa ừ một tiếng, tìm trong album ảnh một tấm ảnh trước kia Tô Hoài chụp giấy nợ gửi cho anh: Thành công bỏ một bữa cơm.
"Nghe nói con có bạn gái, còn là..." Hoắc Nhiễm gằn từng chữ, "Yêu - xa - năm - năm."
Hoắc Văn Hứa dừng một chút, chậm rãi ngẩng đầu nhìn sang.
Hoắc Nhiễm nhún vai cười thâm thúy nhìn anh.