Chỗ Nào Không Đúng

Chung Diệu Nhi


trước sau

Tình cảnh này, thật dễ làm cho người ta hiểu nhầm.

Trần Húc Chi tuy rằng tin tưởng Giản Thành là người có tiết tháo, nhưng từ góc độ nào đó tới nói, Giản Thành cũng là người có tiền án a!

Giản Thành đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Trần Húc Chi, nội tâm cơ hồ hỏng mất.

Bất quá hiện tại không phải là thời điểm rối rắm cái này, hắn nôn nóng mà nói: "Ngươi có cảm giác được không đúng không?"

Trần Húc Chi sửng sổ, y hơi nhíu mày, nhắm mắt lại, nhanh chóng kiểm tra thân thể một lần, không phát hiện bất luận vấn đề gì.

Y mở mắt ra, đối diện ánh mắt của Giản Thành, trong lòng vừa động.

Trong mắt Giản Thành nhìn y cư nhiên có đề phòng?

Giây tiếp theo, bên tai truyền đến tiếng thét chói tai của Ngô Thanh Nhi.

"Ngươi, ngươi là Thành Hạo? Người vì sao lại ở đây? Ngươi đã làm gì với Diệu điện hạ?"

Trần Húc Chi cùng Giản Thành đồng thời nhìn Ngô Thanh Nhi, liền thấy Ngô Thanh Nhi xụi lơ ở bên cạnh, hai tay che mặt, mười ngón tay lộ ra khe hở, đôi mắt nhìn họ chớp a chớp, giống như là mắt bị rút gân.

Trần Húc Chi lẩm bẩm nói: "Diệu điện hạ?"

Trong chớp nhoáng, Giản Thành minh bạch ý tứ Ngô Thanh Nhi, hán không chút nghĩ ngợi trở tay bắt lấy vạt áo Ngô Thanh Nhi, đêm nữ hài bắt tới trước mặt Trần Húc Chi, cũng lộ ra biểu tình hung ác: "Lập tức gỡ Khởi Minh Tỏa xuống!!"

Ngô Thanh Nhi một bộ trung tâm hộ chủ nói: "Ngươi mơ tưởng!"

Động tác trên tay lại không ngừng, nhanh chóng đánh pháp quyết, ý đồ cởi bỏ Khởi Minh Tỏa.

Cũng mặc kệ Ngô Thanh Nhi đánh pháp quyết như thế nào, Khởi Minh Tỏa đều thờ ơ.

Sắc mặt nữ hài xoát tái nhợt, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giản Thành, Giản Thành trở tay trực tiếp vỗ một chưởng lên sau lưng Ngô Thanh Nhi, Ngô Thanh Nhi phun ra một ngụm máu tươi, lại nhanh chóng đánh pháp quyết một lần nữa, lúc này Khởi Minh Tỏa rốt cuộc có phản ứng.

Ánh sáng màu lam hơi hơi rung động, đột nhiên mở ra một cái vòng phòng hộ, trực tiếp bắn bay nữ hài!

Hai người một phen phối hợp, Trần Húc Chi lại không phải là ngốc tử, lập tức liền minh bạch Khởi Minh Tỏa có vấn đề, ít nhất cái khóa này có linh tính, cũng có thể bám vào người mình!

Nghĩ đến đây, Trần Húc Chi trở tay một muốn lấy ra tiểu lư hương Thanh Minh chân nhân cho y trước đó, lư hương kia bất quá chỉ lớn bằng bàn tay, lại có thể ngưng tâm cố hồn, bản hộ thậm chí rèn luyện lực lượng thần hồn!

Nhưng mà nháy mắt lư hương sắp xuất hiện, trước mắt Trần Húc Chi đột nhiên tối sầm, liền cái gì cũng không biết.

Lại mở mắt ra, con ngươi màu đen một lần nữa biến thành màu lam đậm, [Trần Húc Chi] thậm chí trở tay ôm cổ Giản Thành, y một lần nữa biến về bộ dáng nữ tử, nữ tử ha ha cười bên tai Giản Thành: "Thật là người tàn nhẫn a........"

Nữ tử vươn ra chân thon dài trắng nõn, nhẹ nhàng sờ soạng chân Giản Thành, đôi môi đỏ tươi hơi hơi mở ra, nàng thổ khí như lan: "Oan gia, xuân tiêu một khắc trị thiên kim, đừng nghĩ đến cái khác.........."

Trong nháy mắt ánh mắt Giản Thành thay đổi.

Đôi con ngươi màu đen kia của hắn trở nên thâm trầm không gợn sóng, phảng phất như thủy không không chút lay động trong giếng cổ, như ánh sáng lạnh băng phiếm trên mặt gương.

Giản Thành nhìn khuôn mặt cửa nữ tử trong lòng, trầm thấp nở nụ cười.

Giờ khắc này, hắn minh bạch rất nhiều chuyện.

Khuôn mặt nữ tử này hắn rất quen thuộc, thậm chí cũng từng là hồng nhan tri kỷ của hắn.

Năm đó hắn cùng Ngô Thanh Nhi bị đuổi giết, trời xui đất khiến khiến rời vào Lam Sơn, hắn ở chỗ này có được truyền thừa Hóa Thần, Ngô Thanh Nhi đồng dạng có được tin tức tổ tiên, cũng có được Khởi Minh Tỏa.

Đương nhiên, Ngô Thanh Nhi tất nhiên mang Khởi Minh Tỏa trên người mình.

Nàng đeo Khởi Minh Tỏa, tất nhiên sẽ trở thành thân thể của nữ tử trước mặt này, đêm hôm đó Giản Thành bị bắt cùng người điên loan đảo phượng, chỉ sợ cũng là nữ tử điều khiển Ngô Thanh Nhi mê hoặc hắn đi.

Thanh âm Giản Thành nhu hòa cực kỳ: "Ta xưng hô với ngươi như thế nào?"

Nữ tử khanh khách cười lên, thân thể nàng mềm mại như xà, hơi hơi dùng sức, liền đem Giản Thành đẩy ngã, nàng ngồi thẳng thân thể, tóc đỏ thật dài buông xuống , quyến rũ mà vũ mị.

Nàng nằm trên người Giản Thành, nhẹ nhàng xốc vạt áo Giản Thành lên, cười ngâm ngâm nói: "Ta gọi là Diệu Nhi."

Giản Thành đồng dạng cười ngâm ngâm: "Diệu Nhi? Thật là cái tên hay, nhưng ngươi còn không phải là diệu nhân sao."

Chung Diệu Nhi, ma môn Thánh Nữ trong lúc đại chiến chính ma hai bên đột nhiên xuất hiện, nếu nói ma môn tam tông Thánh Tử Trần Húc Chi còn có lai lịch, như vậy Chung Diệu Nhi đột nhiên xuất hiện này căn bản không có gì.

Bất quá làm người kinh ngạc là Chung Diệu Nhi vừa chính vừa ta, có đôi khi thậm chí còn giúp hắn.

Sau vài lần có được trợ giúp, Giản Thành tất nhiên đối với Chung Diệu Nhi tâm tồn cảm kích, đồng thời quan hệ không tự chủ được mà dần ái muội, sau khi ma đạo hủy diệt, có người chủ trưởng truy tra tung tích của Chung Diệu Nhi, hắn còn ngăn cản, tỏ vẻ nếu Chung Diệu Nhi cùng bọn họ không phải là địch, bọn họ liền buông tha nàng đi.

Hiện tại ngẫm lại, thật là quá châm chọc.

Muôn vàn suy nghĩ từ trong đầu xẹt qua, Giản Thành liếc mắt nhìn Chung Diệu Nhi muốn cởi quần áo hắn, chậm rì rì nói: "Nhưng cho dù ngươi là diệu nhân, ta nghĩ cũng không có biện pháp giúp ngươi."

Động tác Chung Diệu Nhi ngừng một chút, đôi mắt đẹp nhìn về phía Giản Thành.

Giản Thành nhếch miệng cười, cười thực cổ quái: "Ta hảo Long Dương, Diệu cô nương."

Này mẹ nó liền xấu hổ.

Sắc mặt Chung Diệu Nhi cũng không tốt, nàng hồ nghi mà nhìn chằm chằm Giản Thành, đột nhiên phản ứng lại: "Trách không được ngươi vừa rồi định đánh ngất người này....."

Tròng mắt nàng vừa chuyển, lại một lần nữa nở nụ cười, nàng như là nhìn thấu nhược điểm của Giản Thành, chậm rì rì nói: "Ngươi thích y."

Nàng dùng chính là câu khẳng định.

Giản Thành cũng biết giấu không được, đơn giản thản nhiên gật đầu: "Không sai."

Chung Diệu Nhi dùng ánh mắt chế nhạo nhìn Giản Thành, như là một con mèo giảo hoạt, nàng duỗi tay vuốt ve gò má Giản Thành: "Nhưng mà nguyên dương của người này còn chưa mất đâu."

Giản Thành chớp chớp mắt, đôi mắt cực sáng: "Thật khéo, ta cũng vậy."

Chung Diệu Nhi giật mình, nàng dùng ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá Giản Thành, qua vài giây, ánh mắt chợt ôn hòa xuống: "Thật là một người có tình a......."

Nàng giơ tay, xoa xoa lọn tóc bên tai, phảng phất xuyên thấu qua Giản Thành nhìn bóng dáng một người khác, sau một lúc lâu, nàng thở dài nói: "Nhưng ta cần bổ sung sinh cơ a."

Giản Thành nhân cơ hội này chỉ vào Ngô Thanh Nhi: "Diệu cô nương, ngươi có thể dùng thân thể của nàng, chờ rời khỏi nơi này, nam nhân hai chân còn không dễ tìm sao?"

Chung Diệu Nhi cười lắc đầu, phảng phất nhìn thấu xiếc nhỏ của Giản Thành: "Tiểu đệ đệ, ngươi suy nghĩ nhiều quá, ta nếu rời đi người này, ngươi khẳng định sẽ giết Thanh Nhi đi."

Trong lòng Giản Thành sách một tiếng, giờ khắc này hắn bình tĩnh cực lỳ, trên mặt thuận thế lộ ra thần sắc uể oải cùng xấu hổ, hắn vặn vẹo thân thể, nhỏ giọng nói: "Ít nhất, cái kia.......... thỉnh cô nương ngươi trở lại trong Khởi Minh Tỏa đi."

Mặt hắn đỏ hồng, như là tiểu tức phụ vào động phòng, mang theo nhè nhẹ thấp thỏm cùng bất án: "Còn thỉnh Diệu cô nương thành toàn."

Chung Diệu Nhi nhịn không được cười ha hả, nàng tiến đến trước mặt Giản Thành, cong môi nhẹ nhàng đảo qua vành tai Giản Thành, thanh âm ôn nhu mềm mại: "Ngoan."

Nháy mắt giọng nói rơi xuống, thân thể người trên Giản Thành trực tiếp mềm mại ngã xuống.

Giản Thành lập tức xoay người, đè Trần Húc Chi ở dưới thân, cũng duỗi tay che đi đôi mắt của Trần Húc Chi.

Trần Húc Chi mới vừa hoàn hồn mở mắt ra, trước mắt liền biến thành màu đen.

Y trở tay bắt lấy cánh tay Giản Thành, giây tiếp theo liền nghe thanh âm Giản Thành vang lên bên tai.

"Sư huynh, ngươi tin tưởng ta không?"

Động tác Trần Húc Chi dừng một chút.

Giản Thành lặp lại: "Sư huynh, ngươi tin tưởng ta không?"

Trần Húc Chi nhấp môi, Giản Thành che mắt y, đây là không cho y nhìn thấy cái gì?

Y định ngồi dậy, lại phát hiện Giản Thành đè ở trên người y, một tay khác dừng bên hông y?

Giờ khắc này, trong lòng Trần Húc Chi hiện lên vô số ý niệm.

Mình hình như bị người bám vào, cũng có thể là bị đoạt xá, Giản Thành tính toán làm cái gì.

Trần Húc Chi một tay khác gắt gao nắm chặt, y hít sâu một hơi, đột nhiên thả lỏng sức lực toàn thân, cũng buông lỏng tay nắm lấy tay Giản Thành.

Thanh âm y run nhè nhẹ, nói: "Ân, ta tin tưởng ngươi."

Nháy mắt giọng nói rơi xuống, Trần Húc Chi liền cảm giác được một cái hôn lạnh lẽo dừng ở trên môi, Trần Húc Chi cơ hồ à dùng nghị lực toàn thân khắc chế bản năng phản kháng của mình, tùy ý Giản Thành hôn lướt quá khóe môi, cằm, cũng từ từ đến chỗ cổ.

Vì chỗ yếu hại nhất thân thể ở dưới khống chế của người khác, Trần Húc Chi không thể tránh khỏi nuốt nước miếng, cũng cầm lòng không được trừng to mắt.

Đã không có thị giác, cảm quan toàn thân trở nên càng thêm mẫn cảm.

Chỗ cổ có chút ngứa, Trần Húc Chi muốn tránh thoát, rồi lại không thể không mạnh mẽ nhịn xuống, giây tiếp theo y kêu lên một tiếng, nguyên lại một tay khác của Giản Thành xốc lên vạt áo y, tinh tế vuốt ve trên eo y, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.

Trần Húc Chi thật sự có chút luống cuống.

Tựa hồ phát giác y bất án, môi Giản Thành liền dừng ở vành tai Trần Húc Chi.

Giản Thành trấn an y, hắn nói: "Tin tưởng ta, ta sẽ không thương tổn ngươi."

Trần Húc Chi nhắm mắt lại, lông mi mềm mại đảo qua lòng bàn tay Giản Thành, cũng đảo qua tâm cơ hồ vặn thành một đoàn của Giản Thành.

Hắn đẩy nhanh động tác, ngón tay linh hoạt mà xẹt qua trên eo bụng Trần Húc Chi, sau khi tinh tế vuốt ve, ở trên đó để lại một cái ký hiệu quỷ dị, đồng thời hắn kinh ngạc phát hiện da thịt lộ ra trong không khí nổi lên máu hồng nhạt.

Giản Thành theo bản năng mà nhìn về phía Trần Húc Chi, lúc này mới phát hiện môi của nam tử tóc đỏ cơ hồ bị giảo phá, mặc dù có máu tươi chảy ra, cũng chưa phát ra bất cứ thanh âm gì.

Giản Thành nhấp môi, hắn căn răng một cái, lột toàn bộ quần áo của Trần Húc Chi, lộ ra thân trên gầy nhưng rắn chắc, tay hắn tiếp tục du tẩu qua lại trên người Trần Húc Chi, ngay sau đó để lại ba cái phù văn quỷ dị.

Hắn không ngừng lặp lại: "Ta sẽ không thương tổn ngươi, sư huynh.........."

"Tin tưởng ta............."

...........đcm nếu không phải tin tưởng ngươi, ta hiện tại đã cho một cái tát qua!!

Trần Húc Chi cảm thấy chính mình đã nhẫn đến cực hạn, bị đối đãi như vậy còn không có phản ứng, vậy hắn liền không phải nam nhân = =

Liền nháy mắt khi Trần Húc Chi không áp nổi cỗ cảm giác làm y muốn nổi điên kia, một cỗ linh lực uy nghiêm mà lạnh thấu chợt bùng nổ.

Cùng với tiếng thét chói tai của nữ tử: "Ngươi đang làm gì ?!"

Trần Húc Chi đột nhiên phun ra một búng máu, đồng thời thân thể đột nhiên trầm xuống, trước mắt biến thành màu đen, cả người đều phảng phất bị chặt chẽ giam cầm, thần hồn không thể động đậy!

Giây tiếp theo, hắc ám trước mắt y biến mất, lộ ra khuôn mặt nôn nóng kia của Giản Thành.

"Sư huynh, ngươi cảm thấy thế nào?"

Trần Húc Chi vừa định thử vận chuyển linh lực, tức khắc một cỗ đâu thấu tin đánh úp lại, y kêu lên một tiếng, thiếu chút nữa hôn mê.

Giản Thành vội vàng nâng Trần Húc Chi dậy, từ trong lồng ngực lấy ra đan dược nhét vào trong miệng Trần Húc Chi.

Trần Húc Chi thở hổn hển mấy hơi, mới rốt cuộc thấy rõ tình cảnh trước mắt.

Chính y quần áo không chỉnh xụi lơ trong ngực Giản Thành, được rồi về điểm này y đã sớm có chuẩn bị, nhưng mà trên người y............

Ngực, bụng nhỏ, cùng với hai bên eo mỗi chỗ đều có phù văn, bốn cái phù văn liền ở bên nhau, hình thành nên một cái trận pháp, nếu y không nhận sai, đây là.........

"Khí linh trận?"

Khí linh trận, lấy thần hồn làm mục tiêu, lấy thân thể làm vật chứa, đây là một loại tà trận ma đạo đem thần hồn của người luyện hóa thành Linh cụ.

Trần Húc Chi đột nhiên phản ứng lại: "Ngươi đem ta thành vật chứa của đỉnh ba chân?"

============

Tác giả có lời muốn nói:

Chỉ cần trên người Trần Húc Chi có cái trận pháp này, thần hồn Chung Diệu Nhi cũng không dám dễ dàng xuất hiện, bởi vì sẽ bị Giản Thành luyện hóa thành Linh cụ.

Truyện convert hay : Hào Tế

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện