Chỗ Nào Không Đúng

Thực Nghiệm


trước sau

Tiêu Thâm Thủy tỉnh!

Trần Húc Chi sau khi biết chuyện này lập tức rời khỏi Giới Luật Đường, đi đến Linh Thủy Lâu của Tinh Hải phong, nơi Tiêu Thâm Thủy cư trú.

Vừa đến Linh Thủy Lâu, liền thấy nhóm thủ vệ ẩn nấp ở chỗ tối, Trần Húc Chi bước nhanh đi đến lâu trước, một tu sĩ sau khi nhìn thấy Trần Húc Chi lập tức giơ tay hành lễ.

"Đường chủ, chưởng môn bọn họ đều ở bên trong."

Trần Húc Chi thấp giọng nói: "Tin tức phong tỏa chưa?"

Tu sĩ kia gật đầu: "Đã phong tỏa."

Trần Húc Chi trong lòng vừa động, tông môn đã bị quét sạch một lần, Giới Luật Đường cũng chỉnh đốn xong, Tiêu Thâm Thủy tỉnh lại thật là đúng thời điểm, tin tức này hẳn là có thể khống chế ở trong tông môn, sẽ không truyền ra.

Ít nhất trước khi tu vi cùng tâm cảnh Tiêu Thâm Thủy hoàn toàn củng cố, không thể để ma môn phát hiện manh mối.

Rốt cuộc lúc trước Tiêu Thâm Thủy là thật sự đã chết, Thiên Quý lão nhân cũng tận mắt nhìn thấy rồi, loại bí thuật làm tu sĩ đã chết sống lại này nếu như lan truyền ra, Đại Nhật Tiên Tông sẽ lâm vào cục diện khủng hoảng nghìn người sở chỉ.

Trần Húc Chi lại dặn dò vài câu, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, y đẩy của tiến vào Linh Thủy Lâu.

Đi vào, Trần Húc Chi liền nhìn thấy Sơn phó cung chủ cùng Liễu phó cung chủ đang đi qua đi lại.

"Trần đường chủ!"

Nhìn thấy Trần Húc Chi, ánh mắt hai phó cung chủ sáng lên.

Sơn phó cung chủ vội vàng nói: "Chưởng môn bọn họ đều ở trên lầu, cũng không biết tình huống hiện tại thế nào, Thâm Thủy vừa mới tỉnh lại, còn phải làm chút kiểm tra, ngươi xem có thể nói một câu cùng chưởng môn hay không, đừng trì hoãn quá lâu."

Trần Húc Chi trấn an nói: "Hai vị xin yên tâm, ta sẽ đề nghị cùng bọn họ."

Y một bên nói một bên nhanh chóng lên lầu, thủ ở cửa thang lầu Hoa Điệt gật đầu với Trần Húc Chi, Trần Húc Chi nhanh chóng tiến vào lầu hai, y nhanh chóng quét một vòng, liền thấy Tiêu Thâm Thủy đang nằm ở trên một cái giường ngọc thật to, Diệp Vô Cấu ngồi ở một bên, một tay dán ở trên trán Tiêu Thâm Thủy, tựa hồ đang tra xét tình huống thân thể Tiêu Thâm Thủy.

Mà nhi tử xui xẻo của mình, đệ đệ xui xẻo của Giản Thành Cung Thiên Trọng đứng ở cách đó không xa, gục đầu xuống, nhìn thế nào cũng thấy đáng thương.

Làm Trần Húc Chi ngoài ý muốn chính là Lục Kiến Vũ cư nhiên cũng ở đây, nhóc đang bắt lấy tay Cung Thiên Trọng, hơn phân nửa thân mình che ở trước, cơ hồ che toàn bộ thân hình Cung Thiên Trọng.

Trần Húc Chi nhìn Cung Thiên Trọng, biểu tình cao thâm khó dò.

Y lần trước đã nói gì?

Cung Thiên Trọng sau khi lớn lên nhất định sẽ biến thành yêu tinh hại nước hại dân!

Tựa hồ đã nhận ra tầm mắt của Trần Húc Chi, Cung Thiên Trọng hơi hơi ngẩng đầu, thật cẩn thận mà nhìn lại, sau khi phát hiện là Trần Húc Chi, trong lòng Cung Thiên Trọng nhịn không được nhẹ thở ra một hơi.

Thân phận của hắn rốt cuộc so chút chỗ không ổn, tuy rằng có Lục Kiến Vũ ở bên cạnh, nhưng Lục Kiến Vũ chỉ là tu sĩ luyện khí, nếu như đứng trước một Hóa Thần hai Nguyên Anh nổi bão, Lục Kiến Vũ căn bản không ngăn được.

Lục Kiến Vũ lập tức phát hiện ra tầm mắt Cung Thiên Trọng thay đổi, nói hơi hơi nghiêng người che ở trước người Cung Thiên Trọng, cũng ngẩng đầu nhìn qua.

Trần Húc Chi trong lòng cười nhạo, y đơn giản đi đến bên cạnh Lục Kiến Vũ, giơ tay vỗ vỗ bả vai Lục Kiến Vũ, sau đó đứng đối diện mép giường nói với Bạch Anh chưởng tôn: "Sư tôn."

Bạch Anh chưởng tôn ừ một tiếng, ông hỏi: "Đều an bài tốt?"

Trần Húc Chi: "Ân, Tiêu sư huynh sẽ có một hoàn cảnh khôi phục an tĩnh."

Trong mắt Bạch Anh chưởng tôn hiện lên một tia ý cười, không hề hỏi nhiều.

Đứng ở đối diện Túy Tinh chân nhân chớp chớp mắt, hắn nhìn nhìn Bạch Anh chưởng tôn, lại nhìn Trần Húc Chi, cảm thấy đau răng.

Đồ đệ nhà người ta, a.

Diệp Vô Cấu buông tay, thần sắc nàng có chút phức tạp.

"Thâm Thủy, công pháp của người có chút không đúng." Nàng nhìn thanh niên khí chất đại biến ở trước mặt: "Nếu ngươi cứ tiếp tục, ai cũng không biết ngươi sẽ đi đến hoàn cảnh nào, ngươi phải suy xét rõ ràng."

Thanh niên ở trên giường cùng với trước đây khác một trời một vực.

Tóc dài nguyên bản màu đen biến thành màu xám, khuôn mặt hắn cũng không còn thanh tuyển như trong quá khứ, trở nên gầy mà lạnh lùng, đặc biệt là đôi mắt kia, lại không còn sang sảng cùng ôn nhuận như trong quá khứ, trở nên đạm mạc mà thâm thúy.

Trong ánh mắt hắn ẩn ẩn một đoàn ngọn lửa thiêu đốt, đây là ngọn lửa độc nhất thuộc về cừu hận điên cuồng.

Tiêu Thâm Thủy mở miệng, thanh âm có chút khô khốc: "Sư bá, ta đã chết."

Làm một vong hồn từ trong vực sâu tử vong một lần nữa trở về nhân gian, hắn không còn sở cầu.

Trừ bỏ một chuyện.

Hắn phải báo thù cho Lan Hải chưởng tôn!

Diệp Vô Cấu phát ra tiếng thở dài thật sâu, nàng há mồm lại muốn khuyên, có thể tưởng tượng chính mình trong quá khứ, nhìn nhìn lại Tiêu Thâm Thủy ở trước mặt, trong lòng Diệp Vô Cấu cười khổ.

Có lẽ ở trong mắt sư phụ, chính mình trong quá khứ chính là bộ dạng này của Tiêu Thâm Thủy đi.

"Cũng được, nếu ngươi đã làm ra quyết định, ta tất nhiên sẽ không can thiệp."

Diệp Vô Cấu nhớ tới những năm mình còn hồ đồ đó, sư muội sư đệ trong tông môn vẫn bao dung với mình, nàng nhịn không được ôn nhu nói: "Thâm Thủy, chớ có quên mất, phía sau trước luôn có người ủng hộ."

Tiêu Thâm Thủy giật mình, băng hàn trong mắt tan rã một chút, hắn nhẹ nhàng gật đầu, không nói chuyện.

Xác định thân thể Tiêu Thâm Thủy không có gì đáng ngại, Diệp Vô Cấu đứng dậy, nàng nhìn về phía Cung Thiên Trọng tránh ở phía sau Trần Húc Chi cùng Lục Kiến Vũ.

"Nói một chút đi, đây là công pháp gì?"

Diệp Vô Cấu thân là tu sĩ Hóa Thần, dù cho vẫn chưa phóng thích uy áp của bản thân, nhưng bị đôi con người đen kia nàng theo dõi, Cung Thiên Trọng vẫn như cũ cảm nhận được áp lực thật lớn.

Cung Thiên Trọng nhịn không được né tránh ra sau.

Lục Kiến Vũ bắt lấy tay Cung Thiên Trọng, nhỏ giọng nói: "Là đại sư huynh bắt A Diệp làm như vậy."

Trần Húc Chi: "..............."

Y không nói gì mà nhìn Lục Kiến Vũ, liền thấy tiểu thiếu niên chớp chớp mắt với y, nhếch miệng cười, đặc biệt rực rỡ.

Trần Húc Chi liếc mắt nhìn Cung Thiên Trọng một cái, y nói: "Ta không có bắt hắn làm vậy." Dừng một chút, y bổ sung: "Là Thành sư đệ đề nghị."

Bạch Anh chưởng tôn nhíu mày: "Thành Hạo? Hắn muốn làm gì?"

Trần Húc Chi ho khan một chút, ánh mắt y có chút bay bổng: "Trước đó vài ngày trên dưới tông môn vội thành nồi cháo Thành sư đệ lòng luôn hướng về tông môn, liền đem công pháp mình tìm hiểu giao cho Thành Diệp, để hắn ở trên người Tiêu sư huynh niệm tụng, nếu Tiêu sư huynh có ngộ đạo, cũng có thể gia tăng thêm nhân thủ cho tông môn."

Lời vừa nói ra, biểu tình của mọi người trở nên vi diệu, ngay cả Tiêu Thâm Thủy cũng giật mình.

Thành Hạo? Đồ đệ tiện nghi mà hắn thu?

Biểu tình Bạch Anh chưởng tôn như là nuốt phải ruồi.

Nhưng thật ra Diệp Vô Cấu nhẹ nhàng cười: "Hắn cũng coi như có tâm."

Cái gì mà lòng luôn hướng về tông môn? Căn bản lo Trần Húc Chi bị mệt thôi.

Nghe xong Diệp Vô Cấu khích lệ, Trần Húc Chi cười tủm tỉm mà tán đồng: "Hắn vẫn luôn cẩn thận."

Túy Tinh chân nhân sờ sờ cằm, hắn nhìn biểu tình khó coi của Bạch Anh chưởng tôn, trong lòng vừa động, cứ cảm thấy mình tựa hồ phát hiện điều gì.

Hắn mở miệng, đánh vỡ không khí xấu hổ.

"Cho nên đây rốt cuộc là công pháp gì?" Túy Tinh chân nhân chỉ vào Tiêu Thâm Thủy: "Trạng thái này của Tiêu sư điệt, không giống như là đã vượt qua tâm ma, nhưng tu vi của hắn đích xác tăng trưởng, ngay cả cảnh giới cũng tăng lên."

Trần Húc Chi giải thích nói: "Không sai, Tiêu sư huynh vẫn chưa vượt qua tâm ma, hắn chỉ là cắn nuốt tâm ma."

Lời vừa nói ra, tất cả người ở đây đều giật mình.

Túy Tinh chân nhân kinh ngạc nói: "Tâm ma còn có thể nuốt?"

Trần Húc Chi: "Nếu tâm ma có thể bị ngọn lửa thiêu đốt, vì sao không thể bị nuốt?"

Bạch Anh chưởng tôn nhíu mày: "Nhưng nếu nuốt tâm ma, phương diện tâm tính........."

"Sẽ có một chút biến hóa." Trần Húc Chi thở dài, nhớ tới bộ dáng chỉ số thông minh thường offline của Giản Thành, y uyển chuyển nói: "Bất quá nếu Tiêu sư huynh có thể được như ước nguyện, nói vậy con đường tương lai sẽ càng rộng lớn."

Diệp Vô Cấu hơi suy tư, nàng nhìn về phía Trần Húc Chi: "Nếu Tiêu Thâm Thủy tu luyện công pháp này, nói vật Giản Thành không có ý bảo mật đi? Có thể nói một chút về bí pháp kia không, để mọi người cùng nhau tìm hiểu một chút?"

Trần Húc Chi nghe xong nhìn về phía Cung Thiên Trọng: "Công pháp cụ thể ta cũng không rõ lắm, tiểu Diệp, có thể nói không?"

Cung Thiên Trọng hít sâu một hơi, hắn nói: "Ta hỏi hắn một chút."

Túy Tinh chân nhân cảm thấy kỳ quái, theo hắn biết, Thành Hạo ở tận phía đông đại lục, đang cùng Thanh Minh sư bá du lịch đâu, tên tiểu gia hỏa gọi Thành Diệp này cư nhiên còn có thể trực tiếp hỏi?

Hai tay hắn ôm ngực, nghĩ thầm rời khỏi tông môn nhiều năm như vậy, tựa hồ đã xảy ra một ít chuyện thú vị a ~

Khi nhận được yêu cầu từ Cung Thiên Trọng, Giản Thành đang cùng Thanh Minh chân nhân cùng với Phiếm Vân Kiếm Tôn quan sát một cái trận pháp lớn.

Nghe xong chân tướng sự tình, Giản Thành một bộ thái độ không thèm để ý: "Thái Huyền Kinh? Có thể a."

Cung Thiên Trọng được Giản Thành cho phép, đang muốn ngắt liên hệ, đã bị Giản Thành gọi lại.

"A! Đúng rồi." Giản Thành thình lình nhớ tới cái gì, hắn dặn dò: "Nói cho sư huynh, đừng để y luyện cái này."

Cung Thiên Trọng sửng sốt: "...........Ta có thể hỏi vì sao không?"

Giản Thành trầm mặc một hồi mới nói: "Không có vì cái gì, quay lại ta tự mình nói cho y."

Cung Thiên Trọng nghe xong cảm thấy phương diện này vũng nước tựa hồ thực sâu, hắn vẫn là đừng nên dính vào, liền không hề hỏi nhiều.

Mở mắt ra, Cung Thiên Trọng lấy ra từ trong ngực một ngọc giản ký lục Thái Huyền Kinh.

Hắn nói: "Đây là Thái Huyền Kinh."

Cung Thiên Trọng nghĩ thầm may mắn hắn đổi thành Thái Huyền Kinh, nếu là hắn lúc này nói đây là 'sư huynh đại pháp', Trần Húc Chi nhất định sẽ bạo nộ.

Trần Húc Chi vì đứng bên cạnh Cung Thiên Trọng, liền thuận tay tiếp nhận ngọc giản.

Ai ngờ Cung Thiên Trọng nghiêng tay, giao cho Lục Kiến Vũ.

Trần Húc Chi: "............."

Y yên lặng nhìn chằm chằm Cung Thiên Trọng.

Cung Thiên Trọng cứng nhắc nói: ".......... hắn nói không được để ngài xem."

Trần Húc Chi nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Giản Thành không cho y xem bí pháp này? Vì sao?

Lục Kiến Vũ cầm ngọc giản, tức khắc có chút không biết làm sao, hắn là đem ngọc giản trực tiếp giao cho chưởng môn, hay là giao cho Trần sư huynh?

Trần Húc Chi như suy tư gì, đôi tay y hợp lại trong tay áo: "Như vậy sao? Vậy thỉnh sư phụ cùng sư nương tìm hiểu một phen đi, vừa lúc có thể giúp Tiêu sư huynh trấn cửa ải."

Lục Kiến Vũ sửng sốt, nhóc theo bản năng mà nhìn Trần Húc Chi một cái, dựa theo lời nói của Trần Húc Chi đem ngọc giản giao cho chưởng môn.

Túy Tinh chân nhân rất có hứng thú hỏi Trần Húc Chi: "Sư điệt tựa hồ biết nguyên nhân Thành Hạo kia không cho ngươi xem?"

Trần Húc Chi nhún vai: "Không biết." Dừng một chút, y nói: "Nhưng nếu hắn đã nói như vậy, nhất định có nguyên nhân của hắn."

Ở trên chuyện tu luyện, Trần Húc Chi thực tín nhiệm Giản Thành.

Rốt cuộc thì.......... Giản Thành chính là dùng chỉ số thông minh ngốc bạch ngọt một đường nghiền áp toàn bộ bẫy rập, cuối cùng trở thành cá chép vận khí nghịch thiên lão tổ Dương Thần a!

Túy Tinh chân nhân quan sát kỹ lưỡng Trần Húc Chi, thình lình nói: "Ngươi là đạo lữ của Thành Hạo kia?"

Cùng lúc đó, ở phía đông đại lục xa xôi, Giản Thành tiếp đón Thanh Minh chân nhân.

"Sư tổ, ta trước đó vài ngày khai phá một loại công pháp, ngài giúp ta nhìn xem một chút."

Thanh Minh chân nhân nhướng mày: "Ngươi cũng là cảnh giới Dương Thần, còn cần ta xem giúp ngươi công pháp?"

Giản Thành vò đầu: " Ngô, nếu muốn để sư huynh tu luyện, vẫn cảm thấy càng ổn thỏa chút càng tốt."

Thanh Minh chân nhân hiểu rõ, ông nói: "Được, lấy lại đây ta giúp ngươi xem ~"

====================

Tác giả có lời muốn nói:

Tiêu Thâm Thủy: Nguyên lai ta là vật thí nghiệm sao?

Cung Thiên Trọng: Không, ta mới là vật thí nghiệm đầu tiên = =+

Truyện convert hay : Nghịch Kiếm Cuồng Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện