Chương 4: Tự mình tiêm cho cô (1/2)
Hô hấp của người đàn ông gần trong gang tấc, cơ thể Hạ Vãn cứng đờ.
Rất nhanh, cô bị ôm tới trên giường cách phòng tắm.
Hầu như là cùng một giây ngay khi dán lên giường, Hạ Vãn liền nhanh chóng lấy chăn qua đập đến trên người mình.
Cô hô hấp hỗn loạn, vài sợi tóc hỗn độn dán trên gương mặt.
Vừa nhấc mắt, cô liền đối đầu ánh mắt đen nhánh nhìn không thấu của người đàn ông, thăm thẳm nặng nề, mang theo cảm giác ngột ngạt khiến người ta gian nan, lại thâm thúy giống như giếng cổ nhìn không thấu, nhưng có loại sức mạnh khiến người ta trầm luân.
Ngón tay nắm chặt chăn, Hạ Vãn hít sâu một cái, giọng căm hận chất vấn, nỗ lực tìm lại khí chất, nhưng trong giọng nói, lại mang theo khẽ run ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra được: "Anh là ai? Vì sao lại ở trong phòng tôi? !"
Hoắc Thanh Tùy ở trên cao ngạo nghễ nhìn xuống cô, nhìn viền mắt cô ửng đỏ, rõ ràng sợ hãi nhưng dáng dấp lại đặc biệt quật cường, không biết sao, trên đầu quả tim như bị cái gì nhẹ nhàng phất qua.
Ánh mắt tối sầm lại, anh đột nhiên liền nghĩ tới tình hình cô đập xe ở ngoài khách sạn.
Hạ Vãn thấy anh mặt không cảm xúc nãy giờ không nói gì, đáy lòng có chút hoảng: "Anh..."
"Đây là phòng tôi." Hoắc Thanh Tùy liếc cô một chút, nhàn nhạt mở miệng cắt ngang lời cô muốn nói, đang muốn hỏi ngược lại, đột nhiên liền nhận ra được cơ thể không đúng!
Một luồng khô nóng tràn ra, bụng dưới hình như có đoàn lửa bốc lên, hầu kết càng là không thể khống chế lăn lộn.
Vốn là con mắt sâu thẳm, lúc này thành một mảnh âm trầm, thậm chí có chút khiếp người.
Hoắc Thanh Tùy gắt gao nhíu mày, trong đầu thình lình hiểu rõ.
Cái ly rượu vừa nãy có vấn đề!
Sắc mặt của anh trong nháy mắt âm trầm xuống, như đêm trước bão táp.
Hoắc Thanh Tùy chỉ cảm thấy trong cơ thể khô nóng càng ngày càng nghiêm trọng, rất có xu thế phá thể mà ra, trên trán thậm chí còn chảy ra một tia mồ hôi.
Hạ Vãn nhận ra được anh biến hóa, chỉ cảm thấy trái tim "Vèo" một cái bị treo đến giữa không trung, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, cô mở miệng: "Anh..."
Nhưng lúc chạm tới cặp mắt sâu thẳm đến đáng sợ kia của anh, thì hết thảy lời muốn nói đều bị mạnh mẽ chặn ở yết hầu.
Bầu không khí trong gian phòng nhất thời trở nên quỷ dị.
"Ting!"
Đúng lúc này, điện thoại di động thông báo có tin nhắn.
Hoắc Thanh Tùy trầm mặt cầm lấy điện thoại di động ở một bên lên.
Trên màn ảnh, một hàng chữ rất đáng chú ý: "Lão tứ, từ từ hưởng thụ, một đêm xuân đáng giá nghìn vàng, vật kia sẽ hỏng nếu lâu ngày không sử dụng. Yên tâm, cho cậu uống, tuyệt đối an toàn không hại thân,
hắc, không cần khách khí."
Hoắc Thanh Tùy đột nhiên xoay người, nhanh chân đi đến hướng phòng khách.
Chờ lúc anh ta trở lại, Hạ Vãn thình lình phát hiện trong tay anh cầm theo một cục nước đá, chính là cục nước đá dùng để giữ nhiệt Champagne.
Mí mắt mạnh mẽ giật một cái, cắn cắn môi, làm mặt lạnh, cô nỗ lực tìm về khí chất quát lui người đàn ông: "Đừng tới đây!"
Cô xin thề, nếu như anh ta dám làm cái gì đối với mình, cô nhất định sẽ làm cho anh ta hối hận bò ra ngoài! Dù cho là trả giá lưỡng bại câu thương đi chăng nữa!
Hoắc Thanh Tùy dừng bước lại, tầm mắt lạnh lùng đảo qua da thịt lộ ra bên ngoài của Hạ Vãn, tiếng nói cũng là lạnh lẽo: "Đi ra ngoài!"
"Cái...cái gì?" Hạ Vãn choáng váng.
Giọng của anh ta rõ ràng thấp đi vài độ, ngay cả khí áp trong phòng, đều biến thành một mảnh trầm thấp.
Anh không biết đến cùng dược hiệu ra sao, nhưng mặc kệ như thế nào, con bé này, quyết không thể giữ ở trong phòng.