Chồng Cũ Hết Yêu

Chúng Ta Cược Một Ván


trước sau

“Chị họ là đang đau lòng sao, quả là tình thâm nghĩa trọng, làm thế này có gì không hay chứ!” Nhan Như Ngọc chống mặt, thờ ơ nói: “Chị yêu Tiêu Lạc Thiên rất lâu nhỉ, để em tính xem nào, có lẽ tầm mười năm đấy. Yêu thầm thật vất vả, có thể yêu quang minh chính đại là chuyện khó khăn biết bao, em là em họ của chị, dù sao cũng nên cho chị một cơ hội đúng không.”

Sắc mặt tôi thay đổi chỉ trong chốc lát, chuyện tôi yêu thầm Tiêu Lạc Thiên, trừ bản thân mình ra cũng chỉ từng nói với Trương Hân vào ngày kết hôn, những người khác bao gồm cả Tiêu Lạc Thiên cũng không biết, tại sao Nhan Như Ngọc lại biết được?

“Chắc chắn chị đang nghĩ tại sao em lại biết được nhỉ, chị họ ngốc của tôi ơi, nhìn dáng vẻ này của chị, em cảm thấy em thắng mà không có chút thành tựu nào.” Nhanh Như Ngọc lười biếng dựa vào sofa, cười thật tươi nói: “Lúc trước ý, em cảm thấy chị làm đại tiểu thư nhà họ Đường được chiều chuộng quá, mà em chỉ là một đứa đáng thương đã mất bố, nhưng mà bây giờ, chị đã mất mẹ, không có sự quan tâm của bố, đến cả chồng chị cũng yêu em.”

“Ai da, em nói thế này hình như hơi quá đáng, nhưng mà, đây chính là sự thật, chị họ, nhìn thấy chị tinh thần sa sút thế này, em bắt đầu hơi không nhẫn tâm rồi, cơ mà, em và anh Tiêu rõ ràng có tình cảm với nhau nhiều năm như thế, vậy nên, em vẫn phóng khoáng một chút, cho chị một cơ hội, chỉ xem chị có nắm được hay không thôi.”

Những lời nói này thật sự là đâm thẳng vào tim, đến cả một điểm phản bác lại tôi cũng không tìm được, bởi vì toàn bộ những điều này đều là sự thật, hoàn toàn không có điểm nào sai, tôi quả thật chẳng có gì cả trước khi Nhan Như Ngọc trở về, nhưng mà, tôi sờ đến chiếc đồng hồ trên cổ tay, nỗi đau như đâm vào tim ấy lại vơi đi không ít.

“Nhan Như Ngọc, cô vẫn đáng ghét như lúc trước, đồ mà cô có thể giành được, tôi cũng chẳng thiếu, đồ không giành được, mới là đồ tốt nhất, cô có kiêu ngạo hơn nữa cũng không thể che giấu được, cô vẫn là một đứa trẻ đáng thương năm đó bị người ta vứt bỏ, cô phải nhớ kĩ, cô họ Nhan, không phải họ Đường.”

“Cái miệng cứng này, vốn dĩ thái độ của chị tốt một chút, em còn thu liễm bớt lại, để chị với anh Tiêu có thể chia tay trong hòa bình, bây giờ xem ra, chị vẫn thiếu đánh như lúc trước, rõ ràng đã bị em giẫm vào trong bùn đất thành hạt bụi rồi, mà vẫn ngang ngược như vậy.”

Lời này rất quen tai, lúc trước sau khi Nhan Như Ngọc
bắt nạt tôi cũng đã từng nói, cô ta muốn tôi chịu thua, ngoan ngoãn nghe lời của cô ta, dựa dẫm vào cô ta, suy nghĩ biến thái như này tôi quả thực không thể hiểu được, kiểm soát người khác, giẫm lên vị trí cao mà người khác đang đứng, thật sự có cảm giác thành tựu sao?

Tôi mạnh mẽ đập đũa xuống dưới bàn, lấy khăn giấy lau miệng, quay người chuẩn bị rời đi, ánh mắt lại nhìn thấy Đường Hoài Thương đi đến, muốn giẫm lên chân tôi như lúc trước, tôi lập tức tránh sang bên cạnh, nhưng tôi quên mất bên cạnh còn có Nhan Như Ngọc, kết quả đụng vào một cái, trực tiếp đụng vào khiến cô ta ngã.

Tôi thề là cho dù có đụng một cái như vậy, chỉ cần không phải trẻ em ba tuổi đều không bay đi, thế nhưng Nhan Như Ngọc lại cứ như bị một chiếc xe tải lớn đụng vậy, ngã xuống bên cạnh bàn ăn, tôi đoán cô ta chắc định giả vờ ngã xuống, nhưng lại không cẩn thận đánh lật đĩa, vậy nên tôi mới mơ màng muốn hai tay chống nạnh cười lớn.

“Đường Vân, cô đang làm cái gì?” Giọng nói tức giận của Tiêu Lạc Thiên truyền đến từ phía sau, anh ta kéo tay tôi dùng sức hất ra, tôi loạng choạng một chút, suýt thì ngã xuống, nếu không có nhân viên phục vụ ở bên cạnh đúng lúc đỡ được tôi, chắc tôi đã đâm thẳng đầu vào trong nồi lẩu rồi.

“Như Ngọc, em không sao chứ, có bị bỏng không, anh lập tức đưa em đi bệnh viện.” Tiêu Lạc Thiên tay chân luống cuống đỡ Nhan Như Ngọc dậy, ánh mắt anh ta lúc quay đầu lại nhìn tôi, hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi ngay lập tức, cùng lúc hô lên nói nhân viên phục vụ gọi xe cứu hộ.

“Mấy người còn đơ ở đấy làm gì, không mau đi gọi xe cứu hộ đi! Mau đi!”

Nhân viên phục vụ bất lực nói: “Tiên sinh, đây là cạnh nguội, chỉ cần lau đi là được.”

Tôi bật cười xì một tiếng, Tiêu Lạc Thiên đột ngột quay người lại, dùng sức lớn cho tôi một cái tát, tức giận hét nói: “Sao tâm tư của cô có thể ác độc đến thế? Nếu như vừa rồi là canh nóng, mặt của Như Ngọc đã bị hủy rồi.”

Tôi bị đánh đến nỗi đầu có chút quay cuồng, vẫn không nói chuyện, Đường Hoài Thương đột nhiên chạy qua ôm lấy cánh tay của tôi đau khổ gào lên: “Chị, chị thành toàn cho chị Như Ngọc và anh Tiêu đi.”

Truyện convert hay : Trấn Quốc Chiến Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện