Chương 111: Họa khởi tiêu tường
Trung Quốc có một cách nói liên quan đến tường rất nổi tiếng, chính là "họa khởi tiêu tường" (họa phát sinh từ nội bộ). "Tiêu tường" ở đây là chỉ bức tường sau cửa lớn hoặc đối diện cửa lớn trong cung điện của Quân vương cổ đại, có tác dụng làm bình phong, ngoài trang trí cho đẹp, ngăn cách ánh mắt thăm dò vào bên trong, còn có một cách nói mê tín khác, chính là có thể xua đuổi những du hồn dã quỷ tới làm hại chủ nhân. Người đời sau thường gọi là tường ảnh hoặc tường chiếu.
Sừng sững trước mặt Chu Sa và mọi người, chính là một mặt tường như thế, cao chừng năm mét, dài không đến hai mươi mét, dày chừng một ngón tay, mái hiên được áp dụng phong cách kĩ thuật xây dựng cao cấp nhất, bên dưới là cột đá chạm khắc tinh xảo, bên trên là mái hiên lưu ly màu vàng trong, giữa tường được trang trí du long ngoạn châu (rồng đùa chơi với trân châu), chạm khắc bằng tay, những con rồng vàng lớn nhỏ du ngoạn trong đám mây trắng với đủ các thứ thế khác nhau, khó đoán được số lượng. Vượt qua tường chiếu, thấp thoáng thấy được mái hiên cong cong như đang bay lượn giữa không trung. Vòng qua tường chiếu là một sườn dốc thấp có bậc thềm, trên sườn dốc, có một khoảng đất bằng, cuối khoảng đất này, là một cánh cửa đỏ rực hùng vĩ, bên trên có chiếc vòng ngậm trong miệng hổ được đóng đinh đồng cố định, hai bên cửa, mỗi bên có ba cột lớn, rồng cuộn từ chân đáy lên đỉnh, khí thế trang nghiêm hùng vĩ. Giang Viễn Lâu và Béo không chần chừ đi lên bậc thềm tìm kiếm. Chu Tú Mẫn vốn muốn theo sau, thấy Chu Sa không đi, liền do dự ở lại. Chu Sa nói cô phải quan sát tỉ mỉ bức tường ảnh này, khoảng cách cũng không dài mấy mét, tầm nhìn không bị hạn chế, sẽ không phát sinh chuyện gì, Giang Viễn Lâu và Béo cũng không có ý kiến.
Chu Tú Mẫn nhìn đồng hồ, cách sáu tiếng rưỡi từ khi bọn họ vào cung điện ngầm, lúc này bên ngoài ánh chiều đã chiếu rọi. Cô ấy rút một bình ước, uống một ngụm nhỏ làm ướt họng, không dám uống nhiều, nơi này không tiện đi vệ sinh. Cô ấy hỏi Chu Sa, "Cậu xem gì thế?" sau đó đưa nước cho Chu Sa, Chu Sa cũng uống một ngụm rồi đưa lại cho cô ấy, khẽ nói: "Tú Mẫn, cậu xem những con rồng kia có chỗ nào khác biệt không?"
Chu Tú Mẫn lắc đầu. Chu Sa chỉ vào một con trong đó, "Cậu nhìn đi, những con khác đều là du long, chỉ có con này là giáng long." (Du long: đầu rồng có xu hướng hướng lên trên. Giáng long: đầu rồng hướng xuống dưới)
Đó là một con rồng vàng nhỏ, đại khái vị trí của nó đối diện với khu đất bằng, nó không giống những con rồng ngẩng đầu lên trên, nó giương nanh hướng xuống dưới, vị trí không quá bắt mắt, hình tượng cũng không có gì nổi bật. Nếu không phải Chu Sa chỉ ra, để tự mình phân biệt những con rồng dày đặc cưỡi mây bay lượn ở đây, chỉ sợ Chu Tú Mẫn nhìn nửa ngày cũng không phát hiện ra.
"Cái này đại diện cho điều gì?" Cô ấy hỏi, Chu Sa lắc lắc đầu, "Mình cũng không biết. Chỉ là khác biệt, chắc chắn sẽ có ý nghĩa không giống nhau."
Chu Tú Mẫn lại nhìn thêm mấy lượt, có chút nghi hoặc, "Nếu là rồng ngoạn châu, vậy châu của nó đâu?"
Chu Sa ngây ra, sắc mặt khẽ biến đổi, Chu Tú Mẫn không phát giác, tự lẩm bẩm: "Không phải là cơ quan chứ?"
Đang suy tư, đột nhiên nghe tiếng Béo kêu lên, "Các đồng chí, ở đây có lối vào."
Chu Tú Mẫn vội vàng kéo lấy Chu Sa muốn đi, Chu Sa vẫn đứng bất động, Chu Tú Mẫn nghi ngờ quay đầu, "Chu Sa?" Chu Sa mới hoàn hồn, "ờ ờ" đáp lại hai tiếng, vội vàng nhấc bước đi theo.
Bước lên khu đất bằng, dựa gần với cửa lớn, vượt qua trám cửa, mới phát hiện hai bên cửa lớn còn giấu hai chiếc cửa ngách, bên phải đã bị bịt kín, bên trái bịt tượng trưng, ở giữa hai chiếc cửa ngách sơn đen lộ ra một khe hở giống như nửa con mắt của quái thú, nguy hiểm nhìn chằm chằm những người xâm phạm đến nó, so với cánh cửa bị bịt kín kia, càng khiến người ta hoảng sợ và căng thẳng hơn nhiều.
"Vào không?" Vẫn phải vào? Trong lòng Giang Viễn Lâu lại bắt đầu đưa ra lựa chọn.
"Vào!" Đáp lời vẫn là đồng chí Béo.
"Được!" Giang Viễn Lâu nghe lệnh thở dài, còn lựa chọn khác không? Bọn họ không phải thuyền chèo ngược dòng, không tiến thì lùi, mà là nhảy vào địa ngục, phải nhảy đến tận cùng.
Bọn họ đang nói chuyện, Chu Sa đã tiến lên phía trước hai bước đẩy cửa ra, cánh tay trắng bóc hòa vào cánh cửa gỗ đen đặc, dưới ánh sáng trắng đục chiếu lên, cho người ta cảm giác đẹp đẽ âm u kì quái. Khi cửa gỗ mở được một nửa, cột cửa phát ra một âm thanh "ồ", trong không gian yên ắng như thế chắc chắn khiến lông gà lông vịt của mọi người dựng hết lên. Trái tim Giang Viễn Lâu vô thức run lên một cái, cảm giác sợ hãi nhảy bổ lên, giống như đó không phải là một cánh cửa, mà là con quái thú, đang há mồm chờ nuốt bọn họ. Chu Sa lại không sợ, quay người đón lấy chiếc đèn pin vừa đưa Chu Tú Mẫn cầm hộ, bước chân vào trong. Chu Tú Mẫn căng thẳng nuốt nước bọt, đang muốn tiến bước, Chu Sa quay đầu lại, đưa tay ra giống như cảm nhận được nỗi sợ của cô ấy, "Tú Mẫn, đến đây!"
Chu Tú Mẫn không do dự đi lên. Đồng chí Giang Viễn Lâu và Béo tự nhiên đỏ mắt: Tình nhân cái gì chứ, đáng ghét!
"Bạn học Tiểu Chu dịu dàng quá, người ta cũng muốn được nắm tay!" Nội tâm Giang Viễn Lâu kêu ngao ngao, chỉ là điều này là không thể, trước tiên không nói đến sự dịu dàng của bạn học Tiểu Chu người ta chỉ dành cho Chu Tú Mẫn, nếu dịu dàng ấy cũng dành cho bọn hắn, Chu Tú Mẫn mẹ hổ kia tuyệt đối sẽ không chịu. Giang Viễn Lâu buồn bã nhìn xung quanh tối đen như mực, những ánh đèn chiếu qua dập dềnh như làn sóng không khác gì nội tâm buồn bã của hắn: Lúc đầu, là ai, nói Chu Sa, người ta là, nữ hán tử? Em gái nó, người ta có là nữ hán tử cũng là một nữ hán tử nội tâm dịu dàng.
Đồng chí Giang Viễn Lâu rất cảm khái. Đáng tiếc, lúc này, thật ra không tiện phát biểu. Đợi đã, vừa nãy... vừa nãy... vừa nãy là cái gì? Ai... cái gì nhìn hắn? Thần kinh chậm một nhịp như vồ được thứ gì đó, lông tay đột nhiên dựng đứng, thiếu chút nữa Giang Viễn Lâu nhảy cẫng lên, hắn mạnh mẽ nhào đến Béo đang muốn tiến vào trong phòng tối, cắn răng run cầm cập, "Béo, có thứ gì đó!"
"Cái gì?"
"Bên ngoài. Bên ngoài, có thứ gì đó nhìn tao. Tao chắc chắn không nhìn sai."
Béo cũng không nghi ngờ hắn, Giang Viễn Lâu có lúc rất văn nghệ lại không đáng tin, nhưng thị lực thuộc hàng nhất đẳng. Béo hét lên một tiếng vào bên trong, "Bạn học Tiểu Chu, Chu Tú Mẫn, ra đây."
Chu Sa và Chu Tú Mẫn đang đánh giá căn phòng, nghe thấy tiếng Béo gọi, vội hỏi sao thế, rồi nhanh chóng bước ra cửa. Béo rút ra chiếc cờ lê hợp kim kẹp lên cửa lớn, "A Lâu nói bên ngoài có thứ gì đó, chúng ta ra ngoài xem."
Bốn người lại cẩn thận bước ra bên ngoài, tập trung toàn bộ tinh thần phòng ngự ở mức cao nhất, Chu Tú Mẫn là người đầu tiên phát hiện: "Con rồng này, có mắt rồi."
Mắt này, không phải được sơn màu đen bình thường, mà được chế tạo từ nguyên liệu đá vỏ chai, lấp lánh phát sáng dưới ánh sáng đèn pin, giống như một đôi mắt thật sự. Mọi người đều dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Giang Viễn Lâu, hàm ý trong đó, không nói cũng biết: Người yêu dấu, nhìn sai rồi.
Giang Viễn Lâu cũng mơ hồ, lắc đầu, "Anh không