Chương 136: Bên trong thành phố chết
Tin tức liên quan đến mộ Công chúa, nhóm Chu Sa đều chia sẻ cho nhau, lúc đó giáo sư Liêu lấy được thẻ tre của Thế tử, cũng chia cho Béo và Giang Viễn Lâu mỗi người một bản, cho nên bọn họ đại khái biết mộ Công chúa ở trong một hang động nào đó (có thể là hang động lớn) cách một đoạn dưới thành phố chết. Cho nên nghe Joker nói đến rồi, trên mặt họ đều lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, nhưng nhìn đàn em của Joker lấy dụng cụ leo núi, bọn họ biết mình đoán sai rồi, nơi bọn họ cần đến không phải là đáy vực mà là một hang động nào đó ở bên hông vách núi. Bọn họ đều có chút nghi hoặc: Không phải nói trăm năm mới thấy một lần sao? Lẽ nào Joker có thể tính toán thời gian chuẩn xác như thế? Không phải trùng hợp thế chứ? Hơn nữa còn nghe nói qua khoảng thời gian này, "hang động thần tiên" sẽ "ẩn thân" biến mất, thế mà lại có thể tùy tiện thấy sao? Trong lòng đang nổi lên trăm ngàn suy nghĩ, sau đó bọn họ người trước kẻ sau bị "vứt" xuống.
Hang động nằm cách đỉnh không xa, chỉ tầm hai mươi mét, không lớn nhưng rất sâu. Đàn em của Joker xuống đầu tiên, hai người đứng ở cửa hang đón người, ba người cầm súng cảnh giác. Joker cảnh giác với bọn họ hơn rất nhiều. Hai người khác chạy đến chỗ sâu trong hang không biết để làm gì. Rất nhanh, người xuống hết rồi. Joker tách bốn người bọn họ ra, Béo đi phía trước, Chu Sa bị vệ sĩ kẹp giữa, Chu Tú Mẫn và Giang Viễn Lâu đi cuối cùng, phía sau có bốn người đàn ông hung hăng lực lưỡng, nhìn thể chất có khả năng là lính đánh thuê.
Làm thế này để tránh cho bọn họ chạy trốn cùng nhau, dù bây giờ cũng không có đường để chạy, nhưng Joker vẫn đề phòng, sau khi Chu Sa nhận thức được sự độc địa của ả, lại lần nữa ý thức được ả cẩn thận đến mức nào. Joker thúc giục người đi trước, Chu Sa nhìn thấy trên mặt đất có một cỗ quan tài gỗ vỡ vụn, vô thức nghi ngờ, đi thêm năm sáu mét nữa, lại nhìn thấy hai tên đàn em của Joker xuống đầu tiên đứng ở một bên hang, bên đó chất đầy những tấm gỗ từ quan tài, hiển nhiên là dùng để che cửa hang động. Mấy người xuống hang trước rất quen đường mà đi, lần này Joker cũng không bừa bãi ném bọn họ xuống nữa, mà để mỗi tên đàn em mang một người. Lúc xuống đến nơi Chu Sa mới hiểu vì sao, phía dưới rất tối, hơn nữa còn rất nhiều đường nhánh lớn nhỏ, nếu để bọn họ ở chung với nhau, không chừng thật sự có thể chạy thoát.
Lần này tên mặt gầy đi trước. Tên râu ria nhận được chỉ thị của Joker, lấy súng chọc lên người Chu Sa. Tên mặt gầy đưa tay ra nắm lấy đèn pin, Chu Sa cho rằng bọn chúng muốn cô dẫn đường, đang chần chừ không xác định, tên mặt gầy lại nhanh nhẹn biểu thị ý định của lão. Chu Sa nhìn ý lão muốn cô đi cùng, chỉ đành đi theo. Âm thanh của mặt gầy rất nhẹ, nhưng ở trong hang động sâu hoắm âm u này lại vang vọng khắp nơi, "Chúng tôi đã đóng quân ở đây gần năm năm, tốn rất nhiều công sức, lần này là lần hành động cuối cùng, tuyệt đối không được phép thất bại, cô hiểu chứ?"
Chu Sa biết, trước đây có rất nhiều nhóm trộm mộ để đạt được mục đích, đã canh giữ ở mộ chừng ba năm, năm năm. Nhưng đó là trước đây, trước đây kĩ thuật còn chưa phát triển, chỉ có thể dùng sức đào, hiện tại, có thể trực tiếp dùng mìn làm rung chuyển chỗ này, tìm được đồ xong thì chạy. Cô còn nghe giáo sư trong trường nói, hai ba năm trước ở ven sông Mân Giang, có một nhóm trộm mộ dùng mìn nổ tung cỗ quan quan tài treo ngay trước mắt bọn họ, mò được đồ rồi liền nhảy lên ca-nô chạy mất, bọn họ đứng trên núi cũng chỉ đuổi được mấy bước, không có cách nào, cũng không có vũ khí. Một đám trộm mộ đã thế, quy mô, trình độ, tiêu chuẩn như Joker mà còn phải mò mẫm ở đây đến năm năm, không thể biết có sức nặng cỡ nào, nhưng nhìn bọn chúng quyết chí phải đạt được, mà nghe giọng điệu của bọn chúng, lần hành động này đương nhiên không phải là lần đầu, chỉ là những lần trước đều thất bại, mặt gầy nói với cô những lời này, không nghi ngờ chính là thông điệp cuối cùng cho bọn họ. Nhưng Chu Sa biết, cho dù có thành công, bọn họ cũng không thể sống, loại người như Joker, chắc chắn không tha cho bọn họ.
Chu Sa cảm thấy nặng nề: Những người này, đều là những tên trộm mộ lão luyện, nhưng bọn chúng đều thất bại... cô lo lắng quay đầu nhìn một cái, nhưng trong hang động tối tăm này, cô không nhìn rõ được Chu Tú Mẫn và đàn anh. Lần này, liệu bọn họ có thể may mắn giống như mộ Tần Vương không? Cô cắn môi, lặng lẽ không lên tiếng. Tên mặt gầy nhìn cô một cái, xác nhận cô nghe thấy, sau đó cũng không nói gì nữa.
Đường nhánh không dài, đi khoảng mười phút là qua, sau đó lại tiến vào một con suối ngầm, nước không sâu, không quá mắt cá chân nhưng nhanh chóng làm ướt giày và ống quần của bọn họ, không khí ngày đông lạnh buốt khiến người ta run lên, đi qua con suối chừng hai mươi phút, bề mặt suối rộng ra, nước chảy càng nhiều, bọn họ rời khỏi con suối, đi đến một lòng sông cạn, sau đó lại dừng lại ở một khe nứt hẹp.
Khe nứt đó chỉ vừa đủ để một người bò qua, ngẩng đầu lên cũng rất khó. Mặt gầy mang theo mấy người đàn ông lực lưỡng đi vào trước, Chu Sa vội vàng nhìn Chu Tú Mẫn, ngón tay Chu Tú Mẫn bị thương, loại hoạt động này phải dùng tay, và khuỷu tay, nếu động phải ngón tay...
Chu Tú Mẫn an ủi cô, "Không sao, sẽ không có chuyện gì, mình sẽ cố gắng."
Bọn họ đang thì thầm với nhau, đột nhiên mặt đất rung động, rất nhanh, dường như chưa kịp cảm giác đã qua đi, nhưng mọi người đều cảm nhận được, những người đang nằm bò ra muốn tiến vào khe nứt bỗng dừng lại, nếu lúc đi vào phát sinh sụt lở, chắc chắn phải chết. Chúng đợi mươi phút, không xảy ra hiện tượng rung lắc nào nữa mới chống khuỷu tay chầm chầm bò vào khe nứt.
Joker cũng không tách nhóm Chu Sa ra nữa, để bọn họ lần lượt chui vào, trên mặt đất của khe nứt kia đầy những mảnh đá vụn, tuy có quần áo dày bên ngoài, vẫn bị đâm đau, Chu Sa đau lòng không thôi, trên mặt Chu Tú Mẫn đã túa ra rất nhiều mồ hôi lạnh, nhưng vẫn nói cô ấy không sao.
Khe nứt này rất dài, dù không dài nhưng cũng vì hành trình đau khổ này mà trở nên rất dài, có lẽ mất hơn nửa tiếng đồng hồ. Giang Viễn Lâu bò đầu tiên, cuối cùng cũng nhìn thấy một chút ánh sáng, hắn nhắc nhở người phía sau, nhanh chóng dùng sức bò đến, bò qua khe nứt mới phát hiện, bọn họ đang ở dưới đáy giếng, chiếc giếng rất sâu, rất sâu, ngẩng đầu lên còn có thể nhìn thấy một mảng trời hình tròn.
Hắn ngây người, sau đó những người tiếp theo, cũng trầm lặng.
Có giếng, có nghĩa là có người (chí ít từng có), cũng chính là, lúc này, bọn họ đã tiến vào phạm vi của "thành phố chết". Bọn họ không ngờ