Chương 29: Thân ái
"Mình rất muốn chạy thật nhanh về phía cậu..."
Câu nói này khiến Chu Tú Mẫn trằn trọc đến nửa đêm, trong lòng có một loại ngọt ngào mà buồn bực, nghĩ đi nghĩ lại những lời này, và còn cái "đập tay" thân thiết, ánh mắt đó nụ cười đó, từng cử chỉ hành động, từng câu từng chữ. Nghĩ nhiều quá, đến cuối cùng cô ấy vẫn không biết những điều đó vốn đẹp đẽ hay bị cô ấy tưởng tượng thành đẹp đẽ nên mới đẹp đẽ như vậy. Sau đó miễn cưỡng tiến vào giấc ngủ, nhưng ngày hôm sau tỉnh lại, cô ấy cũng không có tâm tình ngủ nướng, mạnh mẽ bò dậy, đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi đi học.
Đến trường, mới 6 giờ 15 phút sáng, giờ này có lẽ Chu Sa đang chạy bộ ở sân vận động, nhưng tối qua cô vừa uống say, Chu Tú Mẫn không chắc, lại sợ cô không mang điện thoại, gọi đến sẽ làm phiền giấc mộng của người khác, cho nên cô ấy đi đến kí túc xá của cô. Cửa phòng nửa đóng nửa mở, nói vậy là người này vẫn chăm chỉ dậy sớm chạy bộ rồi. Chu Tú Mẫn trợn mắt một cái, đi đến sân vận động.
Quả nhiên Chu Sa ở sân vận động, cả một cái sân lớn như thế, chỉ có một mình cô chạy bộ. Chu Tú Mẫn đứng một bên hét: "Chu Sa! Chu Sa!" Hét lên hai tiếng Chu Sa mới nghe được, vội chạy lại chỗ cô ấy, Chu Tú Mẫn cũng bước đến.
Chu Tú Mẫn bất mãn hỏi: "Sao cậu có thể dậy sớm thế chứ?"
"Trước giờ mình đều dậy sớm thế mà. Sao cậu đến trường sớm thế?" Chu Sa nghi hoặc hỏi ngược lại. Chu Tú Mẫn không quan tâm đến câu hỏi của cô, nói, "Nhưng không phải tối qua cậu say rượu sao? Sao có thể dậy sớm thế... không đau đầu sao? Có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không phải mình nói mình không say à?"
Chu Tú Mẫn hừ lạnh, "Thôi đi, tối qua đến đứng còn không vững, không phải tôi kịp thời đỡ cậu, cậu sớm đã lăn xuống bậc thang rồi."
"Không cẩn thận bước hụt thôi. Không sao, uống chút nước, ngủ một giấc là khỏe."
"Đau đầu không?"
"Bia thôi mà. Trong thôn bọn mình toàn uống mấy loại rượu nặng thôi. Mình ngửi quen rồi, không sợ."
"Cậu ngửi quen hay là uống quen? Cậu uống rượu hả? Nếu không ngửi thôi mà cũng có thể luyện tửu lượng sao?"
"Không uống. Nhưng không sợ. Hàm lượng cồn trong bia không cao. Còn cậu? Ổn không?"
"Muộn thế mới hỏi... cậu thật chậm chạp."
"Được rồi, mình nhìn cậu vẫn ổn mà. Muốn chạy chung không?"
Chu Tú Mẫn chần chừ: "Bỏ đi, chạy rồi đổ mồ hôi, không có chỗ tắm rửa thay quần áo, hôi chết mất. Cậu chạy đi."
"Thế cậu làm gì?"
"Tôi ngồi đây đọc sách."
"Ừ! Vậy đợi lát nữa cùng đi ăn sáng nhé? Mình đi chạy đây."
"Đi đi." Chu Tú Mẫn vẫy vẫy tay, Chu Sa tiếp tục chạy bộ, Chu Tú Mẫn ngồi trên sườn dốc đọc sách. Khoảng chừng mười, hai mươi phút sau, trên sân vận động dần có nhiều người đến chạy bộ hoặc đến đọc sách. Chu Tú Mẫn được những cơn gió mát thổi qua, tâm tình rất dễ chịu, khiến cô ấy có chút buồn ngủ, vừa hay lúc đó Chu Sa chạy xong, hai người cùng nhau hướng về kí túc xá. Chu Tú Mẫn đợi Chu Sa ở nhà ăn, Chu Sa quay về phòng tắm rửa thay quần áo.
Chu Sa nhanh chóng tắm rửa xong, mặc quần áo, cầm sách vở liền đến tụ họp với Chu Tú Mẫn. Chu Tú Mẫn nhìn thấy chiếc quần jean của Chu Sa trên đầu gối có hai vết rách, cười nói: "Cậu thời trang ghê nhỉ."
Chu Sa đỏ mặt, "Không phải, mặc lâu quá rồi, có một hôm bị mình làm rách, vốn định vá lại, nhưng mình thấy mọi người và cậu cũng mặc như thế, nên cũng không vá nữa."
Vá? Chu Tú Mẫn nghẹn lời. Vá quần áo, nghe ra rất xa xưa. Quần áo của cô ấy trừ phi cố ý mua theo "phong cách ăn mày", "phong cách rách rưới" thì nào có cơ hội mặc đến cũ mà vá.
Chu Tú Mẫn nhìn thấy con mèo xù xì trên chiếc áo phông của cô, buồn bực, mấy hôm trước nhìn cô ăn mặc còn rất xinh đẹp, sao hôm nay lại mặc lại bộ quần áo xấu xí thế này rồi? "Đây là quần áo của cậu à? Đàn anh Giang không phải cho cậu nhiều quần áo lắm sao? Sao vẫn còn mặc cái này?"
"A?" Chu Sa không hiểu nhìn cô ấy, "Có gì không thích hợp sao?"
Không có gì không thích hợp, chỉ là rất quê mùa mà thôi. "Không khó chịu sao?" Nhìn chất liệu đã không ra sao.
"Mình sợ cậu đợi lâu nên tùy tiện lấy mặc. Cậu không thích sao? Vậy đợi ăn sáng xong mình về thay."
"Cậu..." Chu Tú Mẫn mệt mỏi nhìn cô, liên quan gì đến cô ấy chứ, cô ấy chưa ăn xong, nhàm chán không có việc nên tìm chuyện để nói thôi không được sao? "Tôi bảo cậu thay thì cậu thay à?"
Chu Sa nghĩ nghĩ, "Có thể thay, tóm lại tầng ba cũng không xa mà."
"..." Chu Tú Mẫn rõ ràng muốn trợn mắt, nhưng lại lặng lẽ nói: "Ăn sáng đi."
Hai người ăn sáng xong liền đến phòng tự học ôn bài hơn một tiếng đồng hồ, sau đó lên lớp. Buổi chiều không có tiết, Chu Tú Mẫn ăn cơm trưa xong liền về nhà. Mẹ cô ấy bảo người mang cặp lồng canh cùng một ít nhãn mua ở quê lên, không to bằng nhãn nhập khẩu, nhưng rất ngọt, để vào tủ lạnh, lúc ăn còn ngon tới mức say mê lòng người. Vị Nghiên cứu sinh Tài chính không ở nhà, người đi làm cũng tăng ca, Chu Tú Mẫn cũng không muốn chia sẻ cho bọn họ, rồi lại nghĩ ngày mai mang một ít nhãn cho Chu Sa. Nhưng vừa nhớ ra bát canh hầm, liền gọi cô đến cùng ăn rồi tiện mang nhãn về, canh ở trường chỉ hơn nước rửa nồi, có thể ăn được không chứ? Tóm lại cũng không có tiết...
Cô ấy gọi điện thoại cho Chu Sa, Chu Sa nói cô đang ở trong trung tâm thành phố, sẽ về ngay. Chu Tú Mẫn có chút kì quái, cậu đến đó làm gì? Chu Sa nói mua sách. Chu Tú Mẫn cho là cô đi mua sách tham khảo nên cũng không để tâm, đợi khi Chu Sa đến rồi mới biết cô đi mua quyển sách gần một nghìn tệ hồi trước – nghẹn lời rồi – tiếc không mua nổi bộ quần áo đẹp nhưng mạnh tay chi tiền mua quyển sách đắt như thế. Chu Sa không ngừng lảm nhảm: Quần áo có mặc là tốt rồi, hơn nữa đàn anh Giang và đàn anh Chu cho mình rất nhiều quần áo, không cần mua nữa. Nhưng sách không mua thì mình cứ nghĩ mãi về nó.
"Cậu còn tiền không? Không phải mới mua máy tính sao, lại mua thêm quyển sách đắt thế này..."
Chu Sa cười ngọt ngào, "Còn. Đương nhiên mình tính kĩ rồi mới mua. Mình nhận làm thêm việc cũng vì mua quyển sách này đấy. Mua được rồi thấy thoải mái hẳn. Cậu muốn đọc không? Mình cho cậu mượn."
Chu Tú Mẫn cười một tiếng, "Thôi đi, nhìn cậu tiếc rẻ nó như vậy... Tôi mà chăm chỉ như cậu, tôi cũng mua lâu rồi chứ còn đợi cậu cho mượn đấy..."
Chu Sa cũng cười hi hi ngốc nghếch. Chu Tú Mẫn liếc nhìn cô, sau đó không nhịn được "phì" cười thành tiếng, nói cô nhìn rất ngu ngốc, Chu Sa nói, chỉ là mình vui quá thôi mà, không phải đồ ngốc. Chu Tú Mẫn liền nói, ngày nào cậu cũng vui mà, có bao giờ cậu không vui chưa? Chu Sa nói, có chứ, lúc cậu giận dỗi mình, mình rất buồn, nghe xong trái tim Chu Tú Mẫn lại "thịch" nhảy loạn lên, ủ rũ nói: Đáng đời, ai bảo cậu chọc tôi, sau đó lại làm bộ hỏi: Cậu cũng để ý đến tôi à?
Chu Sa nói, để ý chứ, sao lại không để ý. Mình thích cậu đương nhiên là để ý, mình thích gì thì rất để ý đến cái đấy.
Mặt mũi, cả cổ Chu Tú Mẫn đều đỏ au, mắng cô: "Đừng tùy tiện nói thích. Cậu làm như cậu đang tỏ tình không bằng. Ngu ngốc!"
Chu Sa luống cuống nhìn cô ấy, không biết tại sao cô ấy đột nhiên tức giận, "Xin... xin lỗi, mình không có ý đó."
Không phải ý đó thì là ý gì hả? Không biết vì sao, vừa nghe thấy cô xin lỗi, Chu Tú Mẫn lại có cảm giác càng tức giận hơn, ngu ngốc như cậu, có biết nói chuyện không thế, đừng dễ dàng nói ra những lời khiến người khác dễ hiểu lầm được không?
"Cậu đừng giận được không? Có lúc mình lỡ lời nhưng không phải