Chương 81:
Cho dù Chu Kính Nhân có lòng tốt hay ý đồ gì, Chu Tú Mẫn cũng không muốn để hắn tiếp xúc với Chu Sa, những người khác trong nhà cũng thế, thậm chí còn muốn duy trì khoảng cách càng xa càng tốt. Khoảng cách không những sản sinh cảm giác tốt đẹp mà còn là an toàn. Nếu người nhà của cô ấy phát hiện ra quan hệ của bọn họ, anh cả muốn đánh chết cô ấy hay Chu Sa cũng không phải không có cách. Cô ấy không muốn khóc lóc bị tống ra nước ngoài, ngàn dặm xa xôi quay đầu lại, không biết người đã ở nơi nào, nghĩ thôi cũng đủ bi thương, cô ấy không muốn như thế. Yêu đương, đương nhiên phải ở cạnh nhau, nếu không yêu cái gì? Yêu không khí à? Đừng nói cái gì mà xa cách ngàn dặm chỉ cần người bình an, cô ấy không tin mấy lời đó, cho nên ý thức đến việc đảm bảo an toàn. Tuy sau này Chu Kính Nhân có ngầm đánh tiếng mấy lần, nhưng đều bị Chu Tú Mẫn trả lời qua loa. Chu Kính Nhân cũng không xác nhận được chuyện này, cũng không thể trực tiếp xông đến trước mặt cô rồi nói, "Ôi chao, em cứu em gái anh, cảm ơn em nhé", nhìn thấy Chu Tú Mẫn lại lập lờ cho qua, tuy có chút nghi ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ cô em gái không muốn nhớ lại những chuyện kia, dù sao mặt mũi trắng bệch nằm trong bệnh viện lâu như vậy cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, cũng quẳng chuyện này sang một bên.
Không bao lâu, kì nghĩ hè lại đến rồi. Khi còn học năm nhất, đám sinh viên lớp Khảo cổ bận bịu muốn chết, lên đến năm hai năm ba lại nhàn hạ, rất không quen. Lúc đầu nói không có kiến thức, không có kĩ thuật, chỉ đơn giản là bán sức lao động, bây giờ một bụng kĩ thuật học vấn, nhưng hai tay lại nhàn nhã không thôi, cô đơn quá. Vây quanh các giáo sư than vãn, oán khí ngất trời: Lớp Lịch sử người ta đến thảo nguyên xinh đẹp cưỡi ngựa nghe ca vui vẻ cười nói, sau đó còn được dẫn đi tham quan lăng tẩm của vị đại vương nào đó, mấy người giám định cũng đến đội khảo cổ nào đó ở Lạc Dương cung cấp kĩ thuật nhân lực, ngay cả lớp Quốc họa bình thường dùng chín chiếc gậy đuổi đánh cũng không chịu nhấc mông người ta cũng đi hái hoa thơm... không phải, là hóng gió. Giáo sư, thân là trụ cột của khoa Khảo cổ, chúng em làm sao có thể nhàn nhã như thế, cái này không khoa học. Giáo sư, cho chúng em góp sức đi ạ.
Chu Mỹ Đích rất ung dung: Các em sinh viên, nhàn nhã là thả lỏng trước khi bận rộn, các em thả lỏng, thả lỏng đi.
Đám sinh viên hu hu: Giáo sư, thả lỏng nữa là gục đấy ạ.
Giáo sư Trịnh mắng bọn họ: Lúc bận thì ngày ngày gào khóc sống dở chết dở, nhàn hạ thật rồi, lại ngày ngày chê nghèo đến trúng độc, mấy đứa thích bị ngược đãi à? Mấy đứa không thể giống người bình thường yêu đương xem phim chơi game hay sao? Tôi nói cho các em biết, bây giờ không yêu, sau này các em muốn yêu cũng không có cơ hội đâu.
Đám sinh viên vui rồi: Giáo sư, cô thì sao ạ?
Cô Trịnh rất thản nhiên: Tôi kết hôn rồi.
Đám sinh viên bị sốc: Nà ní? Không thể nào! Ai dám lấy cô Trịnh chứ?
Lời của cô Trịnh như hòn đá ném xuống khiến lớp lớp sóng dâng trào, đám sinh viên thi nhau bàn luận, hiếu kì đạt đến đỉnh điểm, giáo sư nữ hán tử hung dữ như thế, mẹ hổ như thế, tuyệt đối là vì dân trừ hại, tuyệt đối là phong thái anh hùng đáng để ngưỡng mộ. Mọi người nghe ngóng khắp nơi nhưng cũng không ai biết chuyện, sau đó từ miệng của một vị giáo sư "không tiện tiết lộ danh tính" nào đó mới vỡ lẽ: Miệng cô Trịnh ấy à... ai dám cưới cô ấy, gả cho thượng đế đi.
Đám sinh viên đột nhiên tỉnh ngộ, đã nói mà.
Một bên sôi nổi bát quái, đám sinh viên một bên lũ lượt thu dọn hành lí về nhà. Trịnh Bác Luân biết đã nghỉ hè, vừa sáng sớm đòi người cùng cô Trịnh, cô Trịnh vứt hai sinh viên còn ở lại trường làm thêm cho hắn, Trịnh Bác Luân không tình nguyện, muốn Chu Tú Mẫn và Chu Sa, bị cô Trịnh từ chối: Không được. Em cần dùng.
Cô Trịnh hỏi Chu Tú Mẫn và Chu Sa nghỉ hè có dự định gì, Chu Tú Mẫn đã nghĩ xong: Đến bờ biển thuê một căn nhà gỗ, mỗi ngày ngủ đến tự tỉnh, tỉnh rồi xuống biển bơi, chiều tối ngắm hoàng hôn, tối đến ngắm sao trời. Còn về vết thương trên cổ tay Chu Sa trở thành điều cấm kị của hai người, Chu Sa không muốn nói – Chu Tú Mẫn sợ quan hệ của hai người căng thẳng, hơn nữa cô ấy có dự cảm vết thương đó có liên quan đến bản thân, nếu không tại sao Chu Sa nói cô ấy không nên biết mới tốt? Cũng chỉ có thể có quan hệ đến cô ấy mới có thể giải thích được – cho nên Chu Tú Mẫn cũng không ép hỏi, chỉ là có lúc vô tình nhìn thấy, vẫn có cảm giác không thoải mái. Đương nhiên cô ấy cũng không thể nói thế với cô Trịnh, cho nên ấp úng, mập mờ nói: "Muốn đi loanh quanh ạ."
Cô Trịnh trợn mắt: "Không bắt em làm gì, đừng bày ra bộ dạng như tôi sẽ bán các em thế. Tôi có một cơ hội có thể đến Kho Tư liệu Thông tin Quốc gia Bắc Kinh mượn một chút tài liệu cơ mật, bên trong có thư viện Lịch sử, tuy không công khai, nhưng dẫn các em theo cũng không vấn đề gì. Thời gian khoảng ba năm ngày, không có tiền công, tất cả tự túc. Em suy nghĩ xem có đi hay không, nếu em có kế hoạch gì không đi cũng được. Tôi chỉ đề nghị thôi."
Chu Tú Mẫn không phải không biết tốt xấu, vội vàng lắc đầu, "Không ạ, bọn em đi." Ba năm ngày cũng không vấn đề gì, cơ hội hiếm có, đương nhiên phải đi.
Cô Trịnh đưa cho cô ấy một mảnh giấy, "Đây là địa chỉ và số chứng minh thư của tôi. Em phụ trách đặt phòng và vé máy bay. Đặt khách sạn thì gần chút, chi phí thế nào thì báo với tôi, quay về tôi thanh toán cho em.
Chu Tú Mẫn nói vâng, quay về nói với Chu Sa, mấy ngày nay Chu Sa đang nghiên cứu điều chế thuốc độc với giáo sư Hà nhưng không quá khả quan, đột nhiên nghe nói phải đi công tác có chút sửng sốt, "Không phải nói nghỉ hè rảnh rỗi toàn thời gian sao?" Chu Tú Mẫn thuật lại lời cô Trịnh một lần, Chu Sa nghĩ nghĩ, gật đầu, "Vậy được! Chúng ta đi, để mình xin nghỉ với giáo sư Hà." Chu Tú Mẫn có chút dự cảm không lành, "Cậu đừng nói với mình quay lại cậu vẫn phải đi học đấy nhé..."
Chu Sa gật đầu. Chu Tú Mẫn bỗng như quả bóng xì hơi, nhăn mày ai oán: "Cậu không thể ở cùng mình sao? Lâu lắm rồi chúng ta không được ở cạnh nhau."
Chu Sa nhìn thấy bộ dạng ai oán của cô ấy, nhỏ tiếng an ủi: "Không phải ngày nào chúng ta cũng ở cạnh nhau sao?" Nhưng Chu Tú Mẫn tức giận, cô ấy quát to: "Sao có thể giống nhau chứ? Mình muốn đi nghỉ dưỡng, hai đứa mình ở cạnh nhau, nào có giống như lúc này, mỗi ngày đều mệt như chó ấy." Cô ấy tức giận: "Mình không biết, tóm lại quay về cậu phải đi nghỉ dưỡng với mình. Mình đi đâu cậu phải đi đó."
Chu Sa khó xử nhìn cô ấy, Chu Tú Mẫn hung hăng nhìn chằm chằm cô, lại lặng lẽ quay đầu không nói chuyện, Chu Sa hết cách, chỉ đành nhượng bộ: "Vậy mình xin giáo sư Hà nghỉ đã." Chu Tú Mẫn mới vui vẻ, phấn khởi lên mạng đặt vé máy bay và khách sạn. Mẹ Chu nghe nói cô ấy lại muốn chạy ra ngoài, không hài lòng, nói, con mới về, sao lại ra ngoài rồi. Không phải nghỉ hè sao, sao còn bắt tội thế chứ? Không thể xin nghỉ sao? Xin nghỉ đi, ở nhà bồi bổ cơ thể. Chu Tú Mẫn tùy tiện an ủi qua loa mấy câu, đang muốn chạy, đúng lúc Chu Kính Nhân nghe nói cô ấy đến Kho Thông tin Bắc Kinh, liền kéo cô ấy lại, vào phòng hai anh em "tâm sự": "A Mẫn, anh cả muốn phiền em thuận tiện giúp anh tìm một số tài liệu."
Chu Tú Mẫn lắc đầu, "Không tiện một chút nào!"
Chu Kính Nhân: "... Ăn ở đi lại bao toàn bộ."
"Tìm cái gì?"
Trong lòng Chu Kính Nhân mắng một câu, con nhóc tham tiền. "Nếu có thể, em giúp anh tìm xem có tư liệu nào liên quan đến gia đình họ Lâm ở Thượng Hải năm 50 không nhé. Càng nhiều càng tốt."
Chu Tú Mẫn khựng lại, sao lại là nhà họ Lâm Thượng Hải? "Anh muốn tìm tư liệu 'Đàm Thi' sao? Anh, loại chuyện không nhân đạo đó anh ít làm thôi."
Chu Kính Nhân kì quái nhìn cô ấy, "Anh không muốn làm. Chỉ là muốn tìm ít tài liệu. Bây giờ chúng ta đang có mối làm ăn với nhà họ Chương, nhà họ Chương vì cô chủ nhà họ mới hợp tác với chúng ta, biết càng nhiều tin tức thì càng có lợi cho chúng ta."
Con ngươi Chu Tú Mẫn khẽ động, "Được rồi. Em hiểu rồi. Nhưng giá gấp đôi."
Chu Kính Nhân tức trợn mắt, nhẫn nhịn không gầm lên, cắn răng: "Được. Em tìm được tin tức hữu dụng cho anh, đừng nói gấp đôi, gấp mười anh cũng chi. Nếu nói suông, một xu cũng không có."
Chu Tú Mẫn vui vẻ làm tư thế "OK", gần đây vận may cũng không tệ, tuy trúng độc nhưng bình an vô sự, muốn bỏ tiền đi du lịch cũng có người dâng đến tận tay, cuộc sống thật mỹ mãn. Lúc Chu Kính Nhân nhắc đến nhà họ Lâm Thượng Hải, cô ấy đã tính kĩ rồi, những chuyện vị giáo sư Dân tộc học kia kể, hoàn toàn hữu dụng.
Chu Kính Nhân lại hỏi: "Anh vẫn chưa nói làm sao em đoán được."
Chu Tú Mẫn nói dối không ngượng mồm: "Lúc khai quật mộ Tần Vương có tài liệu liên quan nhắc đến, lúc về em tìm hiểu biết được."
Chu Kính Nhân không nghi ngờ, gật gật đầu, lại nhắc nhở, "Nhớ rõ, càng chi tiết càng tốt."
Chu Tú Mẫn hờ hững đáp lại, "Biết rồi mà!"
Hai ngày sau, ba người xuất phát đến Bắc Kinh, may mà Cục quản lí Tin tức Quốc gia cũng không quá xa, bốn phía cũng có rất nhiều nhà nghỉ khách sạn, Chu Tu Mẫn đặt một khách sạn bốn sao, thuận lợi nhận phòng. Không bao lâu sau có một người đàn ông đứng tuổi họ Cao đến tìm cô Trịnh, cho bọn họ giấy thông hành, sáng sớm ngày hôm sau, cô Trịnh dẫn bọn họ đến Thư viện Tư liệu Lịch sử để hai người tự do tìm kiếm, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.
Tư liệu ở cục Quản lí Thông tin Quốc gia, ngoài phần rất nhỏ được công khai, đa phần đều không lộ ra ánh sáng, càng không cung cấp dịch vụ mượn đọc in ấn hay chụp ảnh, ở đây nghiêm cấm mang theo máy thu phát sóng, những nơi quan trọng còn phải kiểm tra thân thể với được phép ra vào. Thư viện Tư liệu Lịch sử tương