**********
Thấy mùi thuốc súng hai bên ngày càng nồng nặc, Lâm Minh Quang đang đứng một bên phải vội bước lên trước khuyên nhủ: “Thanh Di, Giai Kỳ, đừng cãi nhau nữa, đừng để người ta chê cười.”
“Hoa khôi Lâm xinh đẹp, giờ trở thành Lâm trò cười, ha ha.” Thôi Oánh Oánh cười lạnh nói.
Dù hiện giờ cô ta đã trở thành bạn gái chính thức của Hoàng Thế Công nhưng cô ta biết rõ Hoàng Thế Công vẫn còn nhớ mãi không quên Lâm Thanh Di.
Thân là phụ nữ, đây là chuyện cô ta không thể nào chịu đựng được, vì thế nên vừa rồi, sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Di, cô ta không nhịn được nên đã tới để soi mói.
Đối mặt với những từ ngữ lạnh lùng của Thôi Oánh Oánh, vẻ mặt Lâm Thanh Di vô cùng khó coi.
Uông Giai Kỳ cầm tay cô, ý bảo cô không nên nóng giận, sau đó cô ấy đứng dậy, giải thích với Lâm Minh Quang: “Chú Lâm, thật ra chú không biết, năm ấy vì để đoạt được Thanh Di mà Hoàng Thế Công đã sử dụng thủ đoạn bỉ ổi, trói Thanh Di lại.
Nếu cháu không chạy tới kịp thì có lẽ Thanh Di đã bị anh ta chà đạp rồi!”
“Cái gì, còn có chuyện như vậy sao?” Nghe thấy vậy, Lâm Minh Quang vô cùng bất ngờ.
Triệu Mai Hương càng không nhịn được, bà tức giận mắng mỏ: “Hoàng Thế Công phải không? Loại người như cậu có thể sống tới bây giờ thật đúng là kỳ tích, tôi khuyên cậu sau này tốt nhất sống tử tế một chút, làm nhiều chuyện xấu, ông trời nhất định sẽ trừng phạt”
Triệu Mai Hương vốn chẳng phải người dễ chung sống, giờ lại nghe thấy con gái mình suýt chút nữa đã gặp họa, sao bà có thể nuốt trôi cục tức này.
Nghe thấy vậy, mí mắt Hoàng Thế Công không tự chủ được run lên, anh ta hít sâu một hơi rồi nói: “Chú, cô, chắc hai người chính là bố mẹ của Thanh Di.
Cháu là Hoàng Thế Công, là cậu chủ của Hoàng Hà võ đường, rất hân hạnh được quen biết cô chú.
Nói xong, Hoàng Thế Công đưa tay ra.
Nhưng đáng tiếc, dù là Triệu Mai Hương hay Lâm Minh Quang đều không thèm đếm xỉa gì tới cái tay đang giơ ra của anh ta.
“Hoàng Thế Công, cậu đang khoe mẽ đấy à? Cậu tưởng mình là cậu chủ của Hoàng Hà võ đường là có thể cao hơn người người khác một bậc, muốn làm gì thì làm?” Lâm Minh Quang lạnh nhạt nói.
Nhìn thấy Hoàng Thế Công ngượng ngùng thu tay lại, Thôi Oánh Oánh ở một bên không nhịn được, mở miệng châm chọc: “Chẳng qua chỉ là mấy người già yếu bệnh tật, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu mà nói Thế Công nhà chúng tôi.”
Già yếu bệnh tật?
Lời của Thôi Oánh Oánh nháy mắt đã chọc giận nhóm người Lâm Thanh Di.
Triệu Mai Hương giận tới mức lồng ngực phập phồng, tức giận mắng: “Đồ con gái lẳng lơ, cô nói chuyện sạch sẽ một chút cho tôi!”
“Bà mới lẳng lơ, bà là mụ già lắng lơ, bà dám mắng tôi lần