Ông Phương lộ ra mấy phần mỏi mệt, nói: "Được rồi, được rồi, các người đem hắn đưa sang Malaysia đi, cả đời tôi không muốn gặp lại hắn.
"Dạ." A Điền kêu người đưa hắn đi, ông Phương lại nói thêm: "Đừng giết hắn. Dù sao hắn cũng là cháu của chú Sầm, chú Sầm rất tốt với tôi, tôi không muốn sau khi chết rồi xuống dưới không có mặt mũi đi gặp chú ấy."
La Hạo Vũ bị đưa đi, ông Phương lạnh nhạt nhìn mọi người: "Các người đứng làm gì? Ngồi xuống hết đi."
Những người ban đầu ủng hộ La Hạo Vũ lưỡng lự ngồi xuống với vẻ mặt bất an, nhưng ông Phương không có ý trách móc mà nói: "Hôm nay có nhiều người đến đây nên tôi nhân cơ hội này thông báo hai điều. Thứ nhất là tôi dự định năm sau sẽ nghỉ hưu. Sau khi tôi nghỉ hưu, con nuôi Bạch Lộ sẽ thay tôi quản lý Hưng Bình."
Đám người tự nhiên không có lời gì để nói, ông Phương một mực bồi dưỡng Bạch Lộ, chính là đang chuẩn bị người thừa kế cho mình.
"Còn có một chuyện." Ông Phương vỗ tay nói: "Đây là cháu gái của người bạn quá cố của tôi, sau khi tôi chết, toàn bộ tài sản của tôi sẽ để lại cho con bé."
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào tôi, tôi sửng sốt: "ông Phương,.... cái này..."
Ông Phương nói: "Cháu gái, mạng sống của ông là do bà nội con ban tặng. Không có Thất Nương, ông đã chết bốn mươi năm trước rồi. Giờ ông không còn con cháu nào khác ngoài đứa con nuôi này. Hưng Bình giao cho nó thì ông có thể yên tâm. Về phần tài sản, đồ cổ các loại, ông đều để lại cho con, có thể coi như hoàn thành tâm nguyện của ông."
Tôi còn muốn nói gì nữa, ông ấy lại nói thẳng: "Nếu không đồng ý nữa chính là coi thường lão già họm hẹm này, ông sẽ chết không nhắm mắt."
Tôi đột nhiên bị đội cái mũ cao như vậy, tôi có thể nói không đồng ý sao?
"Được rồi." Ông Phương xua tay nói: "Tôi cũng mệt rồi, cho tôi về nghỉ ngơi đi. Từ nay trở đi Hưng Bình có chuyện gì thì hãy hỏi Bạch Lộ."
Mọi người cùng nhau đứng dậy tiễn ông ấy rời đi.
Tôi tự nhiên trở thành người thừa kế khối tài sản kếch xù, cảm thấy như nằm mộng.
Sau khi theo ông Phương về nhà, ông ấy gọi tôi vào thư phòng, đích thân mở một ngăn bí mật trong thư phòng cho tôi xem, bên trong có một cái két sắt, trong két có rất nhiều trang sức vàng bạc và cả những viên kim cương to.
Ông ấy lấy ra một cái hộp làm bằng ngọc bích nói: "Ông mua cái hộp này trong một cuộc đấu giá hai mươi năm trước với giá sáu triệu tệ. Nghe nói là đan dược được các đại sư thời cổ đại luyện chế ra, gọi là Nhất Nguyên Đan."
Trên đầu tôi đầy vạch đen, lại còn nguyên đan này nọ nữa, đây không phải là tiểu thuyết giả tưởng, được không?
"Nghe nói ăn loại đan dược này, về sau thực lực của người tu luyện sẽ tăng lên rất nhiều." Ông Phương nói: "Ông không biết là thật hay giả, khi bán đấu giá hầu như không ai tin, suýt chút nữa là bị lưu lại. Bởi vì quen biết với bà nội con, ông đối với tu đạo có một chút hiểu biết nên đã đấu giá nó, dự định sẽ tặng nó cho bà ấy khi chúng ta gặp lại nhau trong tương lai."
Nói đến đây, trong mắt ông ấy hiện lên một tia buồn bã: "Ông đã không còn cơ hội đưa cho bà ấy nữa rồi." Ông Phương thở dài, đưa hộp ngọc cho tôi, "Con giữ lại đi, coi như quà ông tặng cho Thất Nương."
Mặc dù không tin nhưng đây dù sao cũng là lòng tưởng niệm của ông ấy nhiều năm, tôi không thể từ chối.
Lấy hộp ngọc xong, tôi cùng ông Phương trò chuyện một lúc rồi đứng dậy rời đi, ông Phương muốn giữ tôi lại thêm vài ngày, nhưng tôi từ chối nói có việc cần làm ở Trung Quốc, ông ấy cũng không miễn cưỡng tôi, chỉ nói nếu khi nào rảnh thì đến Hồng Kông thăm ông ấy.
Sau khi tạm biệt Bạch Lộ, Trương Trì và những người khác, tôi đến biệt thự của Chu Nguyên Hạo dọn dẹp, rồi lên máy bay trở về Sơn Thành cùng Ôn Noãn.
Về đến nhà, còn một ngày nữa Chu Nguyên Hạo mới về, Ôn Noãn cũng phải trở về nhà nên tôi dẫn cô ấy đi dạo phố và mua cho cô ấy một ít quà, coi như cảm ơn cô ấy đã quan tâm chăm sóc tôi những ngày này.
Tôi muốn mua quần áo và phụ kiện cho cô ấy, nhưng cô ấy nói không cần, cuối cùng tôi phải tặng cho cô ấy mười lá bùa trấn tà, cô ấy giằng co hồi lâu nhưng cuối cùng cũng nhận lấy.
Đến giờ ăn tối, tôi đưa cô ấy đến nhà hàng chay ngon nhất để thử món chay, sau đó đưa cô ấy đến một câu lạc bộ giải trí cao cấp để hát karaoke.
Ôn Noãn có chút hứng thú, đây là lần đầu tiên cô ấy đến một nơi như thế này, chúng tôi yêu cầu một phòng riêng nhỏ, gọi một ít đồ ăn nhẹ và rượu. Sau khi uống hai ly rượu, Ôn Noãn trở nên hưng phấn, không kiềm chế nữa cầm micro lên hát liên tục không dừng.
Giọng hát của Ôn Noãn rất trong trẻo, phù hợp để hát một số bài hát trẻ, còn tôi thì bị điếc về ngũ âm, hát không đúng giai điệu, làm khó cô ấy sau khi nghe tôi hát xong còn vỗ tay cho tôi.
Đột nhiên, chúng tôi nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến, ban đầu chúng tôi không muốn để ý đến nhưng âm thanh này hình như nghe quen quen.
Tôi mở cửa nhìn ra, thì thấy một tên nhà giàu có vẻ là phú nhị đại bị đá vào