Mặc Lâm không nhanh không chậm ấn remote máy chiếu, ảnh chụp hiện trường án mạng được chiếu lên màn ảnh, hắn ấn một loạt đến tấm ảnh cuối cùng, tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống: "Trước tiên nhìn vào hiện trường tử vong, người chết ngẩng đầu 45 độ, mặt lộ vẻ sợ hãi, biểu tình người chết cung cấp rất nhiều tin tức, nàng không chỉ sợ hãi mà là hãi hùng tột độ.
Có thể phỏng đoán rằng, khi nạn nhân chết, hung thủ đang đứng trước mặt cô ấy.
Bồn cách mặt tường cách đối diện 60 cm, nhìn theo ánh mắt của nạn nhân, hung thủ hẳn là trên dưới 175 cm.”
“Trong dịch dạ dày không có cồn, thì vì cái gì trong máu sẽ có hàm lượng cồn lớn? Điểm này, pháp y đã giải thích cho chúng ta, giả thiết cồn trong cơ thể nạn nhân là bị tiêm vào, hơn nữa hung thủ rất quen thuộc vị trí tĩnh mạch, căn cứ điểm này, không khó để đoán ra nghề nghiệp của hung thủ.
Trên cơ thể nạn nhân không có vết thương do chống cự, chứng minh nạn nhân bị hại khi không có ý thức, hoặc là cô ấy hoàn toàn tín nhiệm hung thủ.”
“Có thể dựa vào hoạt động tâm lý của hung thủ khi gây án phỏng đoán hung thủ là nam, hung thủ dán cho nạn nhân cái nhãn "hạ tiện" đã làm bại lộ ra động cơ giết người.
Thông qua lời khai của hàng xóm nạn nhân, người chết thường xuyên mang nhiều người đàn ông khác nhau về nhà qua đêm, chuyện này bị hung thủ biết, xuất phát từ phẫn nộ, đã ra tay sát hại nạn nhân, hung thủ khả năng là một trong những người đàn ông đó.”
Hiện trường nháy mắt lâm vào thảo luận kịch liệt.
“Thầy Mặc, tôi có một vấn đề, ngài làm cách nào kết luận vụ mưu sát này cùng liên hoàn giết người án không phải một hung thủ?”
“Vấn đề này hỏi rất hay!” Mặc Lâm lại lộ ra nụ cười điên đảo muôn vàn thiếu nữ: “ Trước đây, tôi đã biết về hồ án giết người liên hoàn ở thành phố Liên Trì, có hiểu biết nhất định về hung thủ, trong vụ án giết người liên hoàn, hung thủ là người cực độ theo đuổi hoàn mỹ, công cụ gây án cùng quá trình hoàn toàn khác biệt, tuy rằng giống nhau đóng dấu chữ viết vào khối sáp, vẫn có thể nhìn ra hai tâm thái khác nhau, một người cho rằng hắn đang sáng tạo tác phẩm nghệ thuật, mà một người chỉ là đang phát tiết phẫn nộ.”
“Cho nên cuối cùng vẫn là dựa vào thiên phú....” Trong đám người có người nhỏ giọng nói.
Cố Nguyên cách Mặc Lâm một bức tường nghe thấy được âm thanh đám người đang thảo luận.
Mỗi người đều có cảm xúc, thậm chí thi thể cũng có cảm xúc của chính mình, nhưng đối với Cố Nguyên, muốn cảm thụ những loại cảm xúc thực khó khăn.
Bởi vì phương diện này bị khiếm khuyết, cho nên cậu không thể phỏng đoán những người khác ý tưởng cùng tâm tư, cũng thường bởi vì như vậy mà vô tình đắc tội người khác.
Cậu đôi khi cảm thấy chính mình giống giống như một cái máy vô cảm, chỉ biết chất phác giải phẫu thi thể.
Cố Nguyên cũng không phải sinh ra đã là pháp y chuyên nghiệp, ở đại học cậu học y học lâm sàng, tốt nghiệp đáng ra sẽ làm một bác sĩ bình thường, nhưng là bởi vì chướng ngại cảm xúc, cậu không thể thành thạo xử lý mâu thuẫn với bệnh nhân, cho nên không thể không tiếp nhận kiến nghị của giảng viên, ra sức học thạc sĩ pháp y.
Trong khoảnh khắc cầm lấy dao phẫu thuật cắt qua làn da thi thể, cậu cảm thấy mình đã tìm được con đường chân chính, có lẽ cậu nên là một pháp y.
Nhưng là thực mau, cậu phát hiện chính điểm yếu chí mạng ở khắc hoạ chân dung tội phạm, hắn chỉ đạt suýt soát điểm tiêu chuẩn.
Thông qua đọc các loại sách tâm lí học tội phạm, cậu che giấu thực tốt hạn chế của chính mình, nhưng là chỉ có chính mình biết chính mình không tốt ở nơi nào.
Từ khi bắt đầu đại học đã không ngừng tiếp thu cố vấn tâm lý, nhưng kết quả đều không như mong đợi, sau khi tốt nghiệp thạc sĩ cậu lựa chọn về nước, trở lại quê hương để công tác.
Có chân dung tội phạm, đội điều tra hình sự lập tức triển khai tìm kiếm, căn cứ tin tức do người nhà nạn nhân cung cấp, thực mau đã xác định được mục tiêu.
“Người chết có một người bạn kêu Lý Tranh, cùng nạn nhân là đồng hương, sau khi tốt nghiệp cấp hai vào chuyên y, sau khi tốt nghiệp làm hộ sĩ, hiện tại là hộ sĩ phòng ICU bệnh viện huyện Vân Sam, trong năm nay nhiều lần đi tới đi lui huyện Vân Sam cùng thành phố Nham Hải, ba ngày trước ngồi tàu cao tốc vào thành phố Nham Hải, buổi chiều hôm qua đã đi tàu cao tốc về huyện Vân Sam.”
Tiêu Trạch: “Người này thực khả nghi, theo dõi kỹ hắn!”
Ngày hôm sau, Lý Tranh ngồi ở phòng thẩm vấn, sắc mặt tiều tụy, hai mắt vô thần, hỏi đến Chu Vân, hắn luôn hai ba câu bảo mình không biết.
Phòng thẩm vấn, Cố Nguyên thu thập Lý Tranh DNA đưa đi kiểm tra, Mặc Lâm ngồi phía sau hắn, tinh tế quan sát Cố Nguyên từ khi vào phòng thẩm vấn luôn nhíu chặt mày, giữa trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Mặc Lâm: “Cậu có khỏe không?”
“Tôi vẫn khoẻ.”
Mặc Lâm cầm bút máy đút vào túi tây trang: “Nghỉ giữa giờ một chút.”
“Sao thế, không thẩm vấn nữa sao?” Lý Mông thông qua thiết bị điện tử hỏi cảnh sát phụ trách ghi chép trong phòng thẩm vấn.
Cảnh sát ghi chép cũng không hiểu.
Mới thẩm vấn được mười phút, nghỉ ngơi cái gì?
Cố Nguyên thu thập xong DNA xoay người rời đi, bên phải đường đến phòng thí nghiệm có một ban công lộ thiên, Cố Nguyên muốn hít thở thông khí, lại không nghĩ tới Mặc Lâm sẽ đi theo hắn đến đây.
“Cậu không ngại nếu tôi hút thuốc chứ?”
Mặc Lâm đứng phía sau hắn, từ trong túi móc ra một bao thuốc lá nhỏ.
Cố Nguyên: “Ngại.”
Nghe câu đáp như thế, đôi mắt hẹp dài ngược lại lộ ra ý cười: “Cố pháp y khó hầu hạ quá nha.”
Cố Nguyên: “Anh có thể đổi chỗ hút.”
Mặc Lâm đem bật lửa vừa lấy ra ấn trở về: “Tôi thích ở chỗ thông thoáng hút thuốc.”
“Hút thuốc còn muốn chọn chỗ?”
“Đương nhiên, không thể chỉ vì mình thích ý mà quấy rầy đến người khác, ý tôi... Cậu hiểu chứ?”
“Không hiểu, cũng không muốn hiểu.”
Mặc Lâm:……
Mặc Lâm có chút bất đắc dĩ nhìn Cố Nguyên: “Cậu không phải muốn đi phòng thí nghiệm sao, mau đi đi, đừng để trễ giờ ăn trưa.”
Cố Nguyên giơ tay nhìn thời gian trên di động: “Tôi thấy tốt nhất anh nên quan tâm đến tiến triển vụ án hơn đi.” Nói xong cậu một tay đút túi, một bàn tay cầm theo rương vật chứng đến phòng thí nghiệm.
Mặc Lâm hứng thú nhìn bóng dáng Cố Nguyên rời đi, thuận tiện
gọi điện thoại: “Cơm trưa tôi ăn trong cục, không cần chờ.”
*
Cúp điện thoại, thấy màn hình di động biểu thị còn một giờ nữa là đến 12 giờ.
Hắn một lần nữa trở lại phòng thẩm vấn, ngồi trước mặt Lý Tranh, đôi mắt giấu dao hỏi: “Thời điểm giết cô gái đó, có phải thống khoái lắm không?”
Lý Tranh đột nhiên ngẩng đầu: “Tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi không có giết người!”
Mặc Lâm chỉ là mỉm cười nhìn hắn, không nói một lời.
Lý Tranh cảm giác người trước mặt tản ra một loại khí tràng cường thế, hắn ánh mắt phảng phất ở nói cho Lý Tranh: Ngươi chạy không thoát, hung thủ chính là ngươi!
“Các người có chứng cứ sao?”
Mặc Lâm cười mà không đáp, hỏi lại: “Mấy người này anh biết không?”
Lý Tranh lúc nãy còn rất bình tĩnh rốt cuộc có một tia phản ứng: “Không quen biết.”
“Nếu anh không biết, tôi đây liền giới thiệu một chút, người đầu tiên tên là Viên Cường, là bạn trai đầu tiên của Chu Vân ở đại học, sau khi chia tay hai người vẫn luôn giữ liên hệ, người thứ hai tên là Nghê Bân, phú nhị đại, là bạn trai hiện tại của Chu Vân, người thứ ba kêu Hồng Chí, huấn luyện viên ở phòng tập thể thao, bị chụp ảnh lúc đang cùng Chu Vân vào phòng thay quần áo, hai người quan hệ thân thiết, người thứ tư kêu Đường Ninh, hắn hoàn toàn không biết Chu Vân đã chết, ngày hôm qua gửi tin nhắn cho Chu Vân, nội dung là: Ngày mai, chúng ta đi Cục Dân Chính lãnh giấy kết hôn đi.”
Lúc này Lý tranh đã có chút khống chế không được chính mình cảm xúc, hai nắm tay siết chặt lại.
“Một tháng trước, anh đưa Chu Vân đi khám ở khoa phụ sản thành phố Nham Hải, anh đã sớm biết cô ấy mang thai, Chu Vân có hay không nói cho anh ai là cha đứa bé?”
“Chuyện đó quan trọng sao?”
“Chuyện ngoài lề thôi, đứa bé là của ai, xét nghiệm DNA liền biết.”
Lý Tranh bỗng nhiên khẩn trương lên: “Vậy các người xét nghiệm ra rồi sao?”
Mặc Lâm vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu: “Đáng tiếc, cả bốn người này đều không phải.”
Lời này vừa nói ra, Lý Tranh bỗng nhiên ngồi thừ người trên băng ghế không nhúc nhích, phảng phất như thời gian đứng lại.
Mặc Lâm bỗng nhiên kề sát vào hắn: “Anh nói xem, đứa bé có thể là của anh không?”
“Không có khả năng! Tôi chỉ cùng cổ làm một lần, làm sao có thể là con tôi, con ả l*n lo*n này luôn ở ngoài thác loạn, chắc chắn là vẫn còn thằng đàn ông khác!"
“Anh không phải nói chỉ là bạn bè bình thường của cổ sao? Làm sao hiểu rõ cổ thế, lại còn từng xảy ra quan hệ.”
“Chúng tôi... Chỉ là một lần uống say, hai người đều mất đi lý trí...”
“À, hai người đều quá chén sao?”
“Phải...”
“Vậy anh có phát hiện biểu hiện lạ nào của cô ấy không?”
“Đâu có cái gì lạ.”
“Ví dụ như, cơ thể của cô ấy sẽ phiếm hồng, đặc biệt là cổ, sau khi say rượu sẽ đỏ ửng, sau đó tim bắt đầu nhanh đạp hơn, mạch máu dưới cổ phập phồng......”
Lý Tranh trước mắt phảng phất như xuất hiện một hình ảnh, cả người cũng tiến vào một loại trạng thái hồi ức, đột nhiên, thân thể hắn run lên một chút, cùng với đồng tử co rút lại, làm ra một tư thế che chắn.
“Có phải máu của cô ấy đã bắn tới người anh? Cảm giác lúc ấy ra sao? Nhìn cô ấy từng chút từng chút một chết đi, anh cầm lấy hung khí, đưa lên cổ chính mình......”
Giữa trán Lý Tranh mồ hôi tuôn như suối, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
Mặc Lâm bỗng nhiên kéo cổ áo của Lý Tranh, phía bên phải cổ có một vết dao thô ráp màu đỏ sậm, miệng vết thương không sâu, nhưng thoạt thự mới.
“Miệng vết thương của anh và miệng vết thương của Chu Vân là dùng cùng một lưỡi dao tạo thành, anh nói xem, bên trên có thể hay không vẫn lưu lại Chu Vân DNA?”
Phòng tuyến Lý Tranh hoàn toàn sụp đổ, hắn từng ngụm từng ngụm thở dốc, mồ hôi lạnh dọc theo hai má chảy xuống.
Qua hồi lâu, hắn ngẩng đầu lên: “Người là do tôi giết.”
Hắn bắt đầu nhớ lại quá khứ giữa hai người:
Tôi cùng Chu Vân từ nhỏ đã quen biết, ở cùng một con phố, nhưng cũng không gặp gỡ nhiều, tôi từ tiểu học đã bắt đầu yêu thầm cô ấy, cổ lớn lên xinh đẹp, thành tích cũng tốt, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn có rất nhiều nam sinh theo đuổi.
Tôi thì lớn lên khó coi, học tập thành tích không tốt, trong nhà cũng mang gánh nặng, phía dưới còn có em trai và em gái.
Từ trước tới nay tôi đều cảm thấy chính mình không xứng với cổ.
Cô ấy thi vào đại học, tôi chỉ học trung cấp nghề, chưa từng bước chân ra khỏi huyện thành, năm nhất cổ mang theo bạn trai về nhà, cùng cha mẹ cãi nhau một trận lớn, trốn ở bên đường mà khóc.
Đó là lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần với cổ như vậy, cổ nói với tôi, bạn trai vì năm vạn tiền sính lễ mà muốn chia tay, tôi liền an ủi cổ, tôi nói, cô gái xinh đẹp như cổ, sính lễ cao thế nào cũng có thể chấp nhận.
Truyện convert hay :
Xuyên Nhanh Hệ Thống: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc