“Tôi đã bảo chuyện hợp đồng để lát nữa rồi nói rồi mà, tôi cũng chỉ muốn tâm sự với cô một chút mà thôi, hay là chúng ta ra ngoài uống một chén đi.”
Nói xong, tay của Giám đốc Ân bắt đầu làm loạn.
Mộc Mai gạt tay Giám đốc Ân ra, hai mày cô nhíu lại, tỏ vẻ không vui: “Giám đốc Ân, mong anh hãy tự trọng” “Chuyện này có gì đâu mà phải tự trọng chứ.
Cố Văn cũng chỉ là một tên què mà thôi, chẳng lẽ tôi còn kém hơn anh ta à? Nếu cô đi theo tôi, tôi có thể làm cho nửa đời sau của cô không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền nữa” Nói xong, anh ta lại càng thêm làm loạn hơn.
Mộc Mai liêu mạng đẩy anh ta ra: “Giám đốc Ân, mong anh hãy tôn trọng tôi một chút.
Nếu anh qua đây thì tôi sẽ gọi người tới đấy.
Đây là Tập đoàn Hưng Thịnh đấy!"
“Gái con ả đàn bà này, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cô cũng chỉ là thư kí của Cố Văn mà thôi, còn dám hô to gọi nhỏ với tôi à? Cô biết tôi có thân phận gì không?”
“Anh có thân phận gì?” Lúc này Cố Văn đúng lúc trở về, anh nghe Giám đốc Ân nói ra những lời này bèn cười lạnh hỏi.
¡ Giám đốc Ân nhìn thấy Cố Văn tiến vào thì lập tức nở nụ cười toe toét: “Giám đốc Nam, tôi thấy thư ký của anh có chút không nghe lời nên muốn giúp cậu dạy dỗ một phen””
“Phải vậy không? Vậy thì tôi thật sự rất cảm ơn anh” Biểu cảm trên mặt Cố Văn bổng trở nên lạnh lùng.
“Chuyện này có gì đâu mà khách ị sáo, mọi người đều là người một nhà, tôi cũng chỉ muốn giúp người bận rộn như giám đốc Văn đây một chút mà thôi” Giám đốc Ân mỉm cười, anh ta liếc mắt nhìn về phía Mộc Mai.
“Thật đúng là không biết xấu hổ” Cố Văn tức giận mắng.
“Cố Văn, tôi khuyên anh