Cố Văn chỉ nhớ rằng Ninh Thanh Trúc đã véo chân mình: “Khi Ninh Thanh Trúc bước vào, cô ta đã véo chân anh.
Có lẽ Cố Nam đã nghỉ ngờ chân anh đã khỏi”
“Người đàn ông này đang đề phòng.
Có lẽ anh ta phái cô ta đến để kiểm chứng”
Càng là người như vậy, Mộc Mai càng coi thường, nếu đấu tranh sòng phẳng thì cô còn có chút tôn trọng.
“Chỉ là vừa rồi anh đã chịu đựng rất khó khăn.
Em biết rằng bây giờ chân của anh càng ngày càng nhạy cảm” Cố Văn buồn bã nói.
à “Đừng lo lắng, em nhất định sẽ đòi lại tất cả trên người Ninh Thanh Trúc về cho anh”
Mộc Mai là người không bao giờ muốn chịu thiệt, huống chỉ Cố Văn đã vì cô mà làm rất nhiều điều nên dù thế nào, cô nhất định cũng phải đi tìm công lý cho anh.
“Phải nói sau khi cưới vợ có rất nhiều lợi ích, trước kia chỉ có thể một mình anh gánh chịu chuyện này, bây giờ đã có em bên anh hỗ trợ”
“Anh là đồ ngốc sao? Không biết che giấu, chân anh không cử động được, mà tay cũng không cử động hay sao mà để cô ta véo như vậy?”
Mộc Mai nhìn những vết hẳn trên đùi Cố Văn, cô cảm thấy người phụ nữ này thật là quỷ quyệt, rõ ràng cô ta nói rằng cô ta thích Cố Văn, nhưng lại đánh anh một cách tàn nhấn.
Nhìn thấy vợ quan tâm, trong lòng Cố Văn cảm thấy vô cùng ngọt ngào, rất lâu rồi anh không có cảm giác đó.
Kế từ khi gặp cô gái nhỏ này, thế giới của anh bỗng chốc.
có đầy tia năng đẹp.
Trong quá khứ, Cố Văn không biết anh làm việc chăm chỉ vì điều gì, nhưng bây giờ anh cuối cùng cũng có một mục tiêu, chiến đấu vì vợ, vì những đứa trẻ tương lai và vì gia đình.
“Đến lúc đó anh không được mất bình tĩnh, mất bình