Chương 561
Tô Khiết đương nhiên cảm nhận được cảm xúc lúc này của anh đã thay đổi, cũng hoàn toàn có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm được tỏa ra từ anh.
Cô biết, anh lại tức giận rồi, hai”
, người đàn ông nhỏ mọn này!
Ông nội nhắc đến ai không nhắc, cứ phải nhắc Liên Cung, tối qua không dễ gì mới bỏ qua được chuyện của Liên Cung Ông nội lại tưởng giọng của tên Nguyễn Hạo Thần ngông cuồng, bá đạo này là giọng của Liên Cung, người nhỏ nhen như anh không tức giận mới lạ.
Tô Khiết không nói gì, chỉ bịt chặt miệng Nguyễn Hạo Thần lại, sợ anh lại nói linh tinh gì nữa.
Đáy mắt Nguyễn Hạo Thần hiện lên vẻ tức giận, cô thà rằng ông cụ Tô hiểu nhầm cô đang ở bên cạnh Liên Cung cũng không muốn để ông cụ biết chuyện giữa hai người họ sao?
“Thật ra thì Liên Cung cũng rất tốt, ông nội cảm thấy cháu có thể suy nghĩ nghiêm túc xem sao, ông thấy ông cụ Liên cũng rất thích cháu, nếu cháu gả vào nhà họ Liên, chắc chắn sẽ không phải chịu ấm ức, Liên Cung cũng là một người biết yêu thương, hôm qua còn rất dịu dàng chu đáo với cháu, ông thấy hôm qua cháu nói chuyện với cậu ấy không tệ, hai đứa ở cạnh nhau cũng khá tốt, khá vui vẻ đấy chứ…” Ông cụ Tô không biết tình huống bên này, thấy Tô Khiết không trả lời, tưởng rằng cô thật sự ở bên Liên Cung, chứng tỏ ông cụ Tô rất hài lòng với anh ta.
Nghe thấy lời của ông cụ Tô, sắc mặt Nguyễn Hạo Thần càng lúc càng lạnh, lúc này Tô Khiết nằm ở trên người anh, còn bịt miệng anh lại.
Nguyễn Hạo Thần đột nhiên nhấc chân lên, mạnh mẽ đẩy cô một cái.
“A..” Tô Khiết không nghĩ đến anh sẽ như vậy, vì quá đột ngột, nhất thời cô không có chút phòng bị nào, kêu lên thành tiếng.
“Thanh, sao vậy?” Ông cụ Tô hơi ngập ngừng, một lúc
“Ông nội, cháu không sao.” Tô Khiết trừng mắt nhìn Nguyễn Hạo Thần, người này điên rồi à, cô đang gọi điện thoại với ông nội đấy, anh rõ ràng là cố ý mà.
Nguyễn Hạo Thần híp mắt nhìn cô, hơi nhếch miệng, nụ cười vừa gian tà vừa mập mờ.
“Thanh, hai đứa đang ở đâu?” Ông cụ Tô từng tuổi này rồi, là người đã trải qua mọi sóng gió, chắc chắn nghe ra được điều gì đó.
“Cháu đang ở ngoài, ăn cơm.” Tô Khiết nghe ra được sự nghi ngờ trong lòng ông cụ, cô cảm thấy có chút sợ hãi, chỉ có thể bịa ra một lí do.
“Cháu và Liên Cung ở ngoài ăn cơm?” Ông cụ Tô hơi ngơ ra, giọng nói vẫn có chút nghi ngờ như trước.
Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần trở nên lạnh lùng, anh hơi mở miệng ra, đột nhiên cắn một cái lên tay cô.
“Không phải, cháu không ở cùng Liên Cung, cháu còn có việc, cúp máy trước đây ạ.” Tô Khiết hít sâu một hơi, vội vàng cúp máy của ông cụ.
Nếu mà còn không cúp máy, cô thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa!
May mà lúc này là buổi trưa, không phải là sáng hay tối, nếu không khó mà giải thích rõ ràng rồi.
Cúp máy của ông cụ xong, Tô Khiết lập tức thả lỏng cánh tay đang bịt miệng Nguyễn Hạo Thần, đồng thời cũng rời khỏi người anh.
Nhưng mà, ngay sau đó, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên đưa tay ra kéo cô lại, khiến cô không cách nào rời khỏi, thậm chí còn không thể cử động được.
“Ăn cơm ở bên ngoài cùng Liên Cung? Hửm”” Rất rõ ràng, người đàn ông nhỏ mọn nào đó không thể bỏ qua cho cô như vậy được.