Hơi nóng chẳng biết từ đâu mà
lan ra khắp cơ thề, Thầm Kiều cảm
thấy não mình nóng ran, tai và mặt
cũng nóng phừng phừng.
Cô không thể ở lại nơi này thêm
một giây phút nào nữa, cô muốn…
Rời khỏi đây.
Thế nhưng ý thức của cô rất mơ
hồ, Thẩm Kiều chỉ có thể cắn chặt
môi dưới của mình, cơn đau khiến cô
khôi phục lại ý thức, cô lập tức nhồm
người dậy bò ra ngoài.
Thế nhưng loại thuốc này thực
sự quá mạnh, cô bị ép uống hơn nửa
bát thuốc, không biết bọn họ đã bỏ
bao nhiêu thuốc mê ở trong đó.
Lẽ nào…. Hôm nay cô phải chết
ở nơi này sao?
Môi dưới của cô không biết đã bị
cô cắn thành hình dạng gì nữa rồi,
Thẩm Kiều chỉ biết rằng miệng cô
toàn mùi máu tanh, nhưng cơn đau
đó cũng chỉ giống như con kiến cắn
con voi mà thôi, cho dù có dùng bao
nhiêu sức lực đi chăng nữa thì con
voi cũng chẳng hề hấn gì cả.
Ngay khi Thẩm Kiều muốn bò ra
khỏi phòng vệ sinh, một bàn tay to
lớn lạnh buốt đã tóm lấy cô.
Đó là ai vậy?
Thẩm Kiều hất tay đối phương
ra gần như là theo phản xạ, cô nói:
“Mau cút đi!”
Dạ Mạc Thâm cau mày hung dữ,
nhìn Thẩm Kiều ở trước mặt mình.
Nhiệt độ chạm vào vừa rồi nóng
như lửa, có thể thấy được loại thuốc
này mạnh đến mức nào, nhưng đến
tận lúc này mà cô vẫn còn giữ được
ý thức để hất tay anh ra, ý chí kiên
cường của cô gái này thật khiến Dạ
Mạc Thâm phải kinh ngạc, kết quả
vào giây phút Thẩm Kiều ngầng đầu
lên, ngay cả một người thường ngày
bình tĩnh như Dạ Mạc Thâm cũng
không thể nhịn được mà mở to hai
mắt nhìn cô.
Khóe miệng cô chảy đầy máu
tươi, môi dưới bị cô cắn đến mức
máu thịt be bét.
Máu tươi chảy xuống khóe
miệng cô, gần như đập thằng vào
mắt Dạ Mạc Thâm.
“Cô…” – Nhìn thấy cô muốn cắn
mình, ánh mắt Dạ Mạc Thâm thay
đổi hẳn, tiến lên trước kéo cô dậy,
sau đó vô thức đưa tay mình vào
miệng cô.
Cô dùng lực cắn thật mạnh, Dạ
Mạc Thâm kêu lên một tiếng.
“Đáng… chết!” – Trên trán Dạ
Mạc Thâm lấm tấm giọt mồ hôi lạnh,
giọng nói đứt quãng – “Cô kia, cô….
Nếu cô mà dám cắn đứt ngón tay
của tôi… Thì cô không xong với tôi đâu.
Trong lúc bối rối, Thẩm Kiểu
dường như đã nghe thấy giọng nói
của Dạ Mạc Thâm, lúc đầu cô còn
nghĩ mình bị ảo giác, nhưng khi nhận
ra cô đang cắn ngón tay của người
nào đó, Thẩm Kiều lập tức ngầng
đầu lên.
Những cái bóng dần dần chồng
lên nhau, sau đó hiện lên rõ mồn một
trước mặt cô.
Dạ Mạc Thâm đang ngồi trên xe
lăn, nhìn chằm chằm vào cô với
khuôn mặt sắt đá, ngón tay bị cô cắn
đến chảy máu.
“Là anh…” – Thẩm Kiều dần dần
tỉnh táo trở lại, cô đột nhiên đưa tay
đẩy anh ra – “Anh ra ngoài đi, ra
ngoài mau!”
“Để làm gì?“- Ngón tay của Dạ
Mạc Thâm bị cô cắn đến mức chảy
máu, thật đau lòng biết bao, kết quả
bị cô làm đau đến vậy, nháy mắt Dạ
Mạc Thâm đau đến mức thay đồi sắc
mặt, truy hỏi Thẩm Kiều với thái độ
khó chịu.
Người phụ nữ đáng chết này,
anh đến cứu cô, vậy mà cô lại đuổi
anh ra! Còn cắn anh ta đến mức này!
Thẩm Kiều giải thích một cách
khó nhọc: “Anh ta đốt hương gây
mê!”
“Hương gây mê?” Dạ Mạc Thâm
lặp lại lời nói của cô, nhưng biểu cảm
trên khuôn mặt không hề có chút
thay đổi, như thể chuyện này đã nằm
trong dự tính của anh vậy.
Thẩm Kiểu: “Anh đi ra đi, anh
còn tiếp tục ở lại nơi này, anh cũng
sẽ bị trúng thuốc mê đấy.”
Anh là một kẻ tàn tật, quanh
năm ngồi trên xe lăn, nếu như thật
sự trúng phải thuốc mê, đến lúc đó
phải làm thế nào?
Nghe xong, Dạ Mạc Thâm nheo
mắt nhìn Thẩm Kiều gần như không
một mảnh vải che thân nằm trong
vòng tay mình.
Người phụ nữ này, bản thân đã
biến thành bộ dạng này rồi mà vẫn
còn tâm tư lo lắng sợ người khác
trúng thuốc mê sao?
“Thay vì quan tâm việc tôi bị
trúng thuốc mê hay không, tốt hơn là
lo mà tìm cách giải quyết cho bản
thân mình đi!“ – Dạ Mạc Thâm nhắc
nhở cô với giọng điệu lạnh như
băng.
Thầm Kiều lắc lắc đầu: “Không,
tôi không biết…”
Cơn đau trước đó khiến cô tỉnh
táo một lúc, nhưng cũng chỉ tỉnh táo
trong chốc lát, lúc này ý thức lại bắt
đầu rời rạc, đôi mắt xinh đẹp cũng
bắt đầu trở nên mơ hồ.
Dạ Mạc Thâm cũng để ý thấy
điều đó, đột nhiên anh dùng tay véo
mạnh cằm của cô: “Mau tỉnh táo lại
cho tôi!”
Đôi mắt lờ đờ của Thẩm Kiều
tỉnh táo trở lại, nhưng chỉ một vài
giây sau đó, nó lại trở nên mơ hồ.
“Mau… Đi di…” – Đôi môi đấm
máu vẫn cố gắng thì thầm với anh
những lời này, giống như một cỗ máy
lặp đi lặp lại.
Dạ Mạc Thâm: “….”
Anh cố gắng dùng sức, nghiến
răng nghiến lợi véo cô thật mạnh: “Ý
chí của cô yếu đuối như vậy sao?
Kiên trì một chút nữa thôi, bác sĩ sắp
tới nơi rồi!”
Một giây tiếp theo, toàn thân Dạ
Mạc Thâm cứng đờ lại.
Bởi vì tay Thẩm Kiều đột nhiên
quấn lấy cổ anh như một cây