“Cái gì?“ Dạ Mạc Thâm nheo mắt nhìn với vẻ nguy hiểm: “Cô có ý kiến gì sao?“ Thẩm Kiều bị dọa một phen, cô vô thức xị mặt xuống, “Không, không có gì.” Chỉ là cô cảm thấy có chút kỳ lạ, Dạ Mạc Thâm… Trước đây rõ ràng anh rất ghét cô, vì ngủ cùng cô nên mới thay đổi suy nghĩ của mình? Điều này nghe có vẻ khó tin.
Cô rất muốn hỏi anh, liệu anh có để tâm đến chuyện nếu đứa con trong bụng cô không phải là của anh không? Nhưng lời nói mới kịp tới môi, Thẩm Kiều đã nhanh chóng nuốt trở lại.
Cô đang mong chờ điều gì cơ chứ? Vốn dĩ anh không hề thích đứa trẻ này, trước kia còn muốn đánh chết con cô, tuy rằng Thẩm Kiều không biết vì sao sau đó anh ta đột nhiên đổi ý, nhưng bọn họ cũng đã thỏa thuận xong rồi, sáu tháng sau cô sẽ rời khỏi nơi này.
Trở lại phòng, Thẩm Kiều đột nhiên trở nên im lặng.
Dạ Mạc Thâm trả lại cho cô hai chiếc điện thoại di động.
“Là người phụ nữ đó đưa cho cô?” Lúc đầu Thẩm Kiểu có chút sửng sốt, sau khi nhận thức được người phụ nữ mà anh đang nhắc tới là ai, cô cau mày nói: “Anh đừng nói về cô ấy như vậy, Tuyết U có tên mà!” Nói xong, cô nhập dấu vân tay vào điện thoại di động, hỏi: “Anh có tùy tiện động vào điện thoại của tôi không đấy?” Dạ Mạc Thâm cau mày tức giận: “Có bí mật không muốn để người khác biết à?” Nghe xong, Thẩm Kiều nhướng mắt nhìn anh: “Bí mật thì không có, chỉ là tôi không thích người khác nhìn trộm chuyện riêng tư của mình thôi, bản thân anh cũng có quyền riêng tư mà?” Dạ Mạc Thâm cười một cách lạnh nhạt:” Vợ chồng với nhau mà còn có chuyện riêng tư sao?” Thẩm Kiểu: “…” Bọn họ không phải chỉ là vợ chồng trên hợp đồng thôi sao? Cũng }
chẳng phải là vợ chồng đúng nghĩa.
Có điều cô không nói gì thêm với Dạ Mạc Thâm cả, chỉ quay người cất điện thoại đi, sau đó thu dọn quần áo: “Tôi đi tắm đây.” Sau đó cô bước vào phòng tắm.
Sau khi tắm nước nóng xong, Thẩm Kiều trở về chiếc giường ngủ nhỏ ấm áp của mình.
Dạ Mạc Thâm không ở trong phòng, cô vội vàng trùm chăn bông lên, mở Zalo trên điện thoại, kiểm tra lịch sử trò chuyện của mình với Hàn Tuyết U.
Tình cờ lại nhìn thấy tin nhắn Hàn Tuyết U gửi cho cô.
“Thẩm Kiều, ngày mai cậu có thời gian không? Chúng ta gặp nhau một lúc đi.” Đọc xong dòng tin nhắn này, Thẩm Kiều cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh hơn một chút.
“Có chuyện gì vậy?” “Cuối cùng thì cậu cũng trả lời mình rồi, mình còn tưởng cậu không quan tâm mình nữa.” “Tuyết U?” “Không, chỉ là mình có chuyện muốn nói với cậu thôi.” “Được, sau giờ tan làm ngày mai.” Sau khi hai người họ hẹn thời gian xong, Thẩm Kiều nhanh chóng xóa tất cả lịch sử trò chuyện trước đó, nhìn thấy khung trò chuyện trống không, trái tim Thẩm Kiều cũng coi như được nhẹ nhõm hơn chút.
Sau khi cất điện thoại đi, Thẩm Kiều đắp chăn chuẩn bị đi ngủ.
Có lẽ tối qua quá mệt mỏi nên Thẩm Kiều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tới nửa đêm, Thẩm Kiều cảm thấy như có ai đó hôn nhẹ lên môi cô, nhưng ngay sau đó nó lại biến ()
Cô trở mình rồi lại ngủ thiếp di.
Ngày hôm sau.
Khi Thẩm Kiều tỉnh dậy đã thấy Dạ Mạc Thâm bước ra từ phòng tắm.
Thường ngày cô đều thức dậy sớm hơn Dạ Mạc Thâm, thế nhưng hôm nay cô lại…
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa, giọng nói khó chịu và lạnh tanh của Dạ Mạc Thâm từ bên ngoài vọng lại: “Nhanh lên chút.” Thẩm Kiều khựng lại một chút, gật đầu trong vô thức.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong xuôi, cô nghĩ rằng lẽ Dạ Mạc Thâm đã đi trước rồi, nhưng không ngờ anh vẫn đứng ngoài đợi cô.
“Sao anh.. Vẫn còn ở đây?” Thầm Kiều cảm thấy có chút kỳ lạ nên đã hỏi anh.
Nét mặt của Dạ Mạc Thâm có chút khó xử, lộ vẻ bực bội khi nói chuyện.
“Đây là phòng của tôi, tại sao tôi không thể đứng dây?” “Không, ý của tôi là… Sao anh chưa tới công ty?” Nếu là trước kia thì anh đã rời đi ()
từ lâu rồi, Thầm