Khi Thẩm Kiều bước vào phòng tắm, bản thân cô cũng không thích cái mùi tanh tưởi trên cơ thể mình.
Nhưng việc lúc trước làm cô thực sự rất giận.
Những người đó làm việc dưới trướng tập đoàn nhà họ Dạ, trào phúng cô, trào phúng Dạ Mạc Thâm.
Chỉ cần nghĩ đến việc anh bị chính nhân viên của mình ở sau lưng cười nhạo là tàn phế, không đi lại được rồi vân vân, Thẩm Kiều đã cảm thấy cực kỳ tức giận.
Tại sao những người này lại tùy ý cười nhạo người khác như thế? Họ làm vậy thì có ích lợi gì cho bọn họ? Vòi hoa sen từ đỉnh đầu đổ xuống làm ướt cả người Thầm Kiều.
Cô cởi bỏ bộ quần áo bốc mùi trên người rồi mở ống thông gió trong phòng tắm.
Bờ vai bị bỏng khi bị nước sôi làm ướt rất đau, Thẩm Kiều vô thức bước sang bên cạnh hai bước.
“Cốc cốc.” Bên ngoài truyền đến thanh âm Dạ Lẫm Hàn gõ cửa, Thẩm Kiều theo phản xạ ôm lấy chính mình.
“Em dâu, trong đó có sữa tắm, em tự dùng đi, anh đi ra ngoài trước, lát nữa trợ lý sẽ qua gặp em.” “Vâng ạ” Thẩm Kiều gật đầu, bây giờ cô Ê quá bần, phải tắm rửa nhanh một “ chút.
Nên cô cũng không cố ky nhiều.
Khoảng hai mươi phút sau, hình như có ai đó đẩy cửa vào phòng nghỉ, rồi gõ cửa phòng cô.
“Ai đó?” Trầm mặc hồi lâu, Thẩm Kiều mới cảnh giác hỏi một câu.
Cô vừa mới rửa sạch chất bẩn trên người, lúc này đang rửa sạch bọt nước.
Bên ngoài không có người trả lời, Thẩm Kiều sửng sốt, bước tới cạnh cửa hỏi lại: “Ai vậy?” Im lặng hồi lâu, một giọng nam lạnh lùng vang lên.
“Là tôi.” Thẩm Kiều đầu tiên là sững sờ, sau đó đột ngột phản ứng lại,giọng nói này … không phải là Dạ Mạc Thâm sao? Nghĩ đến việc Dạ Mạc Thâm đang đứng ngoài cửa, tâm trạng vốn lo lắng của Thẩm Kiều càng thêm bất an. Bây giờ mới phản ứng lại cô đang ở trong phòng tắm của người khác. Dạ Mạc Thâm chắc chắn sẽ tức giận.
Nhất thời, Thẩm Kiều hoảng sợ không biết phải làm sao.
“Mở cửa.” Dạ Mạc Thâm đột nhiên nói.
Sắc mặt Thẩm Kiều thay đổi, cô nhỏ giọng nói: “Không, không được.” Dạ Mạc Thâm ở ngoài phòng tắm cau mày, nhìn xuống túi xách trong tay, lạnh lùng nói: “Tôi nói một lần cuối, mở cửa ra.” Thẩm Kiều: “…” Lại nữa! Mỗi lần anh nói chuyện bằng giọng điệu này đều là lúc anh sắp nổi giận.
Tự đáy lòng Thẩm Kiều vẫn có chút sợ anh, cuối cùng sau vài lần đắn đo, cô mới chậm rãi mở cửa ra một khe hở nhỏ, núp sau cánh cửa, chỉ ló nửa đầu ra xem xem Dạ Mạc Thâm thế nào.
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm lạnh nhạt, trên người tỏa ra hơi thở lạnh lẽo như dã thú khiến người ta không lạnh mà run.
Thẩm Kiều nhìn sang, vừa lúc anh cũng nhìn cô, Thẩm Kiều giật )
Một chiếc túi được đưa tới trước Ê mặt cô.
Thầm Kiều sửng sốt: “Cái, cái gì đây?” “Muốn khỏa thân đi ra à?“ giọng “nói Dạ Mạc Thâm lạnh như băng, có thể nói là nghiến răng nghiến lợi nhả ra từng chữ: “Nếu không sợ chết, cô có thể thử xem.
Thẩm Kiều có thể khỏa thân ra ngoài sao? Cô nhanh chóng cầm lấy chiếc túi trên tay Dạ Mạc Thâm, phát hiện bên trong là một bộ quần áo mới.
{}
Dạ Mạc Thâm rời đi ánh mắt, hít một hơi thật sâu: “Tôi cho cô mười phút, sửa sang nhanh lên.” “Ồ.” Thẩm Kiều đóng cửa lại, treo cái túi lên móc bên cạnh, sau đó cô lại mở vòi hoa sen để