*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan liền tức giận, cô ấy nói rõ ràng là gửi địa chỉ, tại sao tên nhóc này vẫn còn gian xảo như vậy: “Đừng giở trò với dì nữa, hãy nhanh chóng gửi địa chỉ cho dì, nếu không dì Tiểu Nhan sẽ thực sự tức giận và cháu biết hậu quả nếu dì thực sự tức giận rồi đấy." Khi nhìn thấy những dòng tin nhắn này, Hàn Diệc Thù gần như có thể hình dung ra bộ dạng của dì Tiểu Nhan lúc này, không khỏi muốn che miệng cười, nhưng không có cách nào, Hàn Diệc Thù rất không thích người xem mắt này của dì. Và cậu cảm thấy rằng sẽ ổn nếu anh ta đãi mình một bữa ăn, dù sao đây cũng là lúc thích hợp để thử lòng anh ta một lần. Nếu anh ta đủ khả năng, anh ta có thể trả, nếu anh ta không đủ khả năng thì không trả, cũng chẳng có việc gì đáng ngại.
Nhưng còn tùy thuộc vào việc anh ta có dám thừa nhận hay không. "Dì Tiểu Nhan, dì đừng lo, cháu sẽ lo việc đó."
Hàn Diệc Thù đã gửi một biểu tượng cảm xúc dễ thương, sau đó cậu bé cất điện thoại và không tiếp tục liên lạc với dì Tiểu Nhan, Tiểu Nhan tức giận đếnmức đứng trước cửa hàng, vẻ mặt đầy đáng sợ. Còn La Tuệ Mỹ thấy cô ấy đi đã lâu rồi mà chưa có tin gì nên bà ấy bắt được taxi ghé qua xem thử. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Mẹ cô hỏi. “Hàn Diệc Thù nghịch ngợm không cho con địa chỉ.” Tiểu Nhan bất lực nói. "Tại sao lại vậy? Cậu bé này không lo lắng cho bản thân sao?" Mẹ cô ấy đáp: “Có gì phải lo lắng? Mẹ, chúng ta phải lo lắng cho người xem mắt của con, người đó nhất định sẽ bị Hàn Diệc Thù chọc phá." "Con đang nói cái gì vậy? Hàn Diệc Thù rất đáng yêu, hơn nữa cậu bé ấy chỉ là một đứa trẻ, sao có thể chọc phá người khác được?"
Tiểu Nhan: "...
Cô ấy nhìn mẹ mình một cách bất lực. Có vẻ như bà ấy đã hoàn toàn bị thu phục bởi Hàn Diệc Thù vì cậu là người rất giỏi ăn nói trước mặt người khác nên cha mẹ cô ấy không biết bộ mặt thật của tên tiểu quỷ này. Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan không muốn tranh luận nữa, chỉ có thể nói: “Con sẽ gửi tin nhắn cho Lý Tư Hàn”
Cô và Lý Tư Hàn đã trao đổi Facebook cho nhau, nhưng họ chưa trao đổi số điện thoại di động. Vốn dĩ cô ấy gọi điện trực tiếp cho Hàn Diệc Thù là vì đã quá quen thuộc với cậu bé dễ thương này, không ngờ cậu bé này chẳng khác nào tường đồng vách sắt, dầu muối cũng không vào.
Bây giờ chỉ đành phải bắt đầu từ phía anh ta. Tiểu Nhan đã gửi một tin nhắn Facebook cho LýTư Hàn.
Cô ấy phải đợi rất lâu rồi mới nhận được câu trả "Đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc cậu bé."
Tiểu Nhan: "...
Anh ta cũng không muốn nói cho cô ấy biết rằng họ đang ở đâu? Có vẻ như là đã bị tên nhóc Hàn Diệc Thù mua chuộc? Làm sao tên nhỏ này lại có thể làm được như vậy... Quên đi, nói không chừng cô ấy lại càng khó chịu hơn. Tiểu Nhan phải tìm một cách khác, cô ấy lập tức bước lên xe taxi nói với tài xế: "Chú ơi, chú có biết nơi nào đắt hàng nhất gần đây không?" Chú tài xế vẻ mặt biến sắc và có vẻ đang suy nghĩ.
Khi thấy vậy, Tiểu Nhan nhanh chóng nói thêm: “Nơi có cái gì ăn ấy a!” Người xế hiểu ngay lập tức: “Chà, tôi chạy ngoài trời quanh năm. Tôi biết có rất nhiều nơi, nhưng cô muốn đến chỗ nào?” Tiểu Nhan cũng không biết nơi Hàn Diệc Thù sẽ đưa Lý Tư Hàn đến để quậy phá, nhưng vì cậu bé không muốn để cô ấy đi, cô ấy chắc chắn rằng cậu bé sẽ chọc Lý Tư Hàn đến cùng.
"Bây giờ tôi chỉ có thể tìm thử một nhà hàng. Chú tài xế nói với Tiểu Nhan. Nghe vậy, Tiểu Nhan mở miệng với tài xế nói: "Xin lỗi nếu điều này làm phiền đến chú, nhưng chú hãy đưa tôi đến một trong số các nhà hàng đó trước. Tôi phải đi tìm người. Nếu không tìm được người, tôi sẽ đến nơi tiếp theo.
Bác tài xế suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Được rồi.” Sau khi xe chạy tới đây, Tiểu Nhan đã gửimột tin nhắn cho Lý Tư Hàn, cô ấy không thể nói quá thẳng thắn để không làm mất lòng tự trọng của người khác, vì vậy khi nhắn cô ấy đã rất khéo léo. "Tôi thực sự xin lỗi, Hàn Diệc Thù rất nghịch ngợm, anh mới gặp cậu bé và anh thực sự không có nghĩa vụ phải thực hiện theo mọi yêu cầu ăn uống của cậu bé. Như vậy đi, hôm nay cậu bé đó tiêu của anh dù nhiều hay ít hoặc anh hãy nói địa chỉ cho tôi, tôi sẽ trực tiếp đến và trả."
Nếu cô ấy nói điều này, nó sẽ không làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta, Tiểu Nhan nghĩ như thế. Tuy nhiên, sau khi tin nhắn được gửi đi, vẫn không có phản hồi, không có cách nào, Tiểu Nhạn chỉ có thể chờ đợi phản hồi. Và đây, Hàn Diệc Thù đã đưa Lý Tư Hàn đến nơi rồi.
Đến nơi, Lý Tư Hàn khẽ cau mày nhìn khách sạn tráng lệ trước mặt, nhưng sau một hồi suy nghĩ, một đứa trẻ sẽ không bao giờ đến khách sạn để ăn đúng không? Một nơi rất thịnh vượng này là một nhà hàng năm sao. Khi còn nhỏ, làm sao anh ta có thể hiểu được điều đó? Anh ta nghĩ những gợi ý ở đây mang tính biểu tượng hơn và nơi cậu bé ấy muốn tìm chỉ gần khách sạn này. Lý Tư Hàn đã sớm tự an ủi mình xong xuôi rồi cùng Hàn Diệc Thù xuống xe. "Đi thôi, chú dẫn cháu đi ăn. Chú ấy có hào phóng đến thế không? Hàn Diệc Thù chớp mắt tự hỏi bản thân, ông chú này có thực sự sẵn sàng bỏ ra một đống tiền để mua cho mình ăn gì đó không? Hừ! Nhưng sớm thôi, Hàn Diệc Thù sẽ đưa anh ta đi. Khi anh ta đến trước khách sạn và chuẩn bị đi vào, sắcmặt Lý Tư Hàn có chút thay đổi, anh ta bỗng hỏi: "Đậu Nhỏ, cháu đi nhầm chỗ à?"
Nghe thấy, Hàn Diệc Thù nhìn lại anh với đôi mắt sáng ngời. "Đi nhầm à? Làm gì có thể hả chú?" "Vậy cháu đang muốn làm gì..." Vẻ mặt của Lý Tư Hàn có vẻ khó coi hơn nhiều. Anh ta tự nghĩ đứa nhỏ này thật sự đi ăn ở khách sạn năm sao này sao? Đây là một bữa ăn bao nhiêu tiền? “Chú à, có phải chú không muốn giữ lời nữa à?” Bởi vì bọn họ đứng ở cửa nên có khá nhiều người ra vào, tuy rằng giọng nói của Hàn Diệc Thù không lớn, nhưng tâm lý của chính Lý Tư Hàn rất lúng túng. Anh ta cảm thấy nếu không giữ lời như vậy sẽ rất mất mặt, anh ta chỉ có thể đi qua và hạ giọng nói với Hàn Diệc Thù: "Chú không phải không giữ lời, nhưng chú cảm thấy nơi này không thích hợp với trẻ con. Chú sẽ dẫn con đến một nơi chuyên làm đồ ăn cho các bạn nhỏ như con, ok chứ?"
Hàn Diệc Thù nhìn với ánh mắt ngang dọc và đột nhiên hỏi: "Chú có phải đang sợ chỗ này đắt quá không? Chú đừng lo lắng, nếu chủ không muốn mời Đậu Nhỏ, Hàn Diệc Thù có thể gọi cậu của cháu đến để trả tiền."
Hừ hừ! Nếu không phải là ông chú tốt thì đừng mơ có thể đem dì Tiểu Nhan đi được. Nhắc mới nhớ, không biết cậu của cậu bé có đến sau khi nhìn thấy tin nhắn của cậu bé hay không, Hàn Diệc Thù bĩu môi trong lòng, nếu cậu nó không đến được thì về sau sẽ không bao giờ là cậu của cậu nữa.