*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Lý Tư Hàn cuối cùng cũng đã hiểu rõ hôm nay vì cái gì cô ấy đột nhiên muốn mời chính mình ăn cơm đi, bề ngoài giống như là đến tỏ rõ thái độ đối với anh ta đó a?
Sắc mặt của anh ta rất khó coi: "Làm sao lại không thận trọng? Những ngày này không phải làm rất tốt sao?" "Vâng, thế nhưng mà tôi.." Tiểu Nhan không biết giải thích như thế nào cùng người trước mặt, chỉ có thể tận lực kiềm chế giọng nói: "Anh Lý, thật sự rất xin lỗi, nhưng mà gặp mặt chính là như vậy, nếu cảm thấy không thích hợp hoàn toàn có thể dừng lại ngay lập tức."
Cô ấy không muốn dây dưa dài dòng, cho nên cố gắng nói ngắn gọn một chút, để cho đối phương nghe được rõ ràng.
Lý Tư Hàn không còn tâm tư để ăn cái gì nữa, mộng đẹp của mình thoáng cái đã tan thành mây khói, vốn đang cho rằng sau này mình có thể ung dung tự tại vui vẻ mà sống rồi, ai nghĩ đến cô ấy nói rõ ràng là không muốn tiếp tục."Có phải là bởi vì người đàn ông ngày hôm qua hay không?"
Tiểu Nhan sắc mặt thay đổi, lắc đầu phủ nhận. "Không phải." "Không? Tôi là nghĩ đúng rồi a? Cô cùng người đàn ông kia ở trên bàn thân thiết, liếc mắt đưa tình lúc đang cùng tôi gặp mặt, cô cho là anh tôi rồi không nhìn thấy sao? Hôm qua mới chỉ nhìn thấy người đàn ông kia, hôm nay lại nói với tôi muốn dừng lại, còn phủ nhận?" "Như vậy đi, cô cùng anh ta đã từng có cái gì tôi đều không ngại, chúng ta tìm một ngày lành tháng tốt đi nhận giấy chứng nhận, sau đó cử hành hôn lễ?"
Nhận giấy chứng nhận? Tiểu Nhan mặt tái đi rất nhiều, từ chối lời cầu hôn của anh ta. "Thật xin lỗi, tôi không thích anh, không thể kết hôn với anh."
Lý Tư Hàn khuyên can mãi, nhưng thái độ của đối phương vẫn như trước rất cứng rắn, chính là nói rõ không muốn tiếp tục cùng anh ta. Lý Tư Hàn xem xét giấc mộng đẹp đã bị tan vỡ, hơn nữa rất vô vọng, lập tức thẹn quá hóa giận: "Xem ra những lời Đậu Nhỏ nói đều thật sự a? Còn chưa kết hôn đã bỏ chạy đi đến ở nhà của người đàn ông đó, loại người trông thấy đàn ông có tiền liền đeo bám, người phụ nữ tham hư vinh như cô tôi thấy được rất nhiều rồi, một mặt giữ chặt con rể quý không tha, một mặt giữ tôi ở lại thành đối tượng xem mắt làm lốp xe dự phòng, Chu Tiểu Nhan,cô cũng quá hèn hạ rồi."
Âm thanh của anh ta rất lớn, lập tức hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người xung quanh, tất cả mọi người đều nhìn qua bên này. Chu Tiểu Nhan sững sờ ở tại chỗ, thế nhưng mà rất nhanh cô cũng hiểu người trước mặt là thẹn quá hoá giận rồi, hơn nữa muốn nói rõ ra để làm cô ấy xấu hổ.
Nhưng mà anh ta đã đánh giá thấp trình độ chịu đựng của Tiểu Nhan, ngoại trừ những người quan tâm, cho dù là ánh mắt nhận định khác thường của người khác cũng không có gì, vì vậy Tiểu Nhan liền cầm túi xách đứng dậy. "Dù sao tôi cũng đã nói rõ với anh rồi, thật xin lỗi, trong tiệm của tôi còn có chuyện, tôi đi trước."
Tiểu Nhan trực tiếp đi đến quầy thanh toán tiền, ra khỏi nhà hàng chuẩn bị gọi xe rời đi, Lý Tư Hàn lại đột nhiên xông đến bắt lấy cổ tay của cô ấy kéo vào trong góc. "Đồ phụ nữ ghê tởm, rõ ràng dám cho tôi đội mũ xanh, xem bố mày hôm nay trừng trị cô thật tốt như thế nào."
Người đàn ông kia đeo kính thoạt nhìn nho nhã lịch sự giờ biến mất không thấy đâu nữa, hiện tại Lý Tư Hàn nhìn giống như một con thú hoang đang nổi cơn điên, kính mắt đỏ kéo Tiểu Nhan vào một nơi không người. "Thả tôi ra, anh muốn làm gì? Cứu mạng...
Bop!Cô mới hô một tiếng, mặt đã chịu một bạt tai, một giây sau trực tiếp bị Lý Tư Hàn bịt miệng lại: "Cô còn có mặt mũi mà hét."
Mắng xong hưởng những người xung quanh rống lên. "Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy chồng đánh vợ à? Người phụ nữ này ở bên ngoài vụng trộm với người khác, tôi giáo huấn cô ta một
chút thì làm sao?"
Tuy nhiên người hiếu kỳ rất nhiều, nhưng cuối cùng mọi người vẫn là sợ phiền phức, sau khi nghe anh ta nói như vậy, cũng đều đã rời đi.
Tiểu Nhan bị bắt vào trong hẻm nhỏ bên cạnh. "Đồ phụ nữ ghê tởm, sớm biết cô là như vậy, ai cũng có thể làm chồng, tôi còn giả bộ diễn cái gì chứ? Trực tiếp đem cô cho lên là được, đến lúc đó đã có thai tôi xem còn có lấy chồng hay không."
Anh ta trực tiếp kéo tay của Tiểu Nhan, không để ý đến Tiểu Nhan đánh đập, trực tiếp xé nát quần áo của cô ấy, lúc nhìn thấy làn da trắng như tuyết lộ ra trong không khí, trong mắt Lý Tư Hàn hiện lên một sự dục vọng, anh gầm nhẹ một tiếng muốn nhào tới. "Không được... Thả tôi ra..." Tiểu Nhan hoảng sợ mà phát hiện sức lực của mình căn bản đánh không lại anh ta, rất tuyệt vọng.
Phanh!
Một giây sau, cả người anh ta bị đạp bay ra ngoài, thẳng tắp bay lên không trung, va vào vách tường đẳng xa, phát ra tiếng vang nặng nề rồi té ngã xuống trên mặt đất.Đột nhiên Hàn Thanh xuất hiện, trực tiếp một cước đạp cho Lý Tư Hàn bay rồi.
Anh ta đau đến mức nằm trên mặt đất dậy không nổi, ôm lấy thân thể của mình đau nhức kêu liên tục. Nhưng là mức độ thống khổ này cũng không khiến cho Hàn Thanh bớt hận, toàn thân Hàn Thanh tràn ngập sự hận thù màu đen kịt, từng bước một mà tới gần anh ta: "Muốn chết?"
Dứt lời, một cước giẫm lên ngón tay của anh ta, dùng sức.
Sau một hồi kêu thảm thiết, Lý Tư Hàn phát hiện một tay kia của mình bị giẫm lên, đúng là bàn tay vừa rồi xé quần áo Tiểu Nhan, nhìn lên người đàn ông trước mặt trong bầu không khí đen tối, anh ta rốt cục cũng ý thức được chính mình chọc cọng rơm hơi cứng rồi, nhanh chóng lên tiếng cầu xin tha thứ. "Tôi sai rồi, tha cho tôi đi, tôi sai rồi tôi sai rồi... Tha mạng này cho tôi a... Tôi chết đi, anh cũng phải đền mạng đấy.
Nhưng mà đáp lại anh đấy là toàn bộ cánh tay kia đều đau đớn.
Đại khái là gân cốt bị gãy đi, cho nên Lý Tư Hàn trực tiếp ngất xỉu.
Tiểu Nhan dù bị sợ hãi, nhưng mà lý trí vẫn còn, sau khi được cứu cô ấy ngồi xổm xuống, rất nhanh liền phát hiện người cứu cô ấy lại là Hàn Thanh.
Sau đó, Hàn thanh làm một loạt động tác đều vượt ra khỏi sự mong đợi của Tiểu Nhan. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hàn Thanh biếnthành bộ dạng như vậy, vậy mà không coi ai ra gì, xung quanh người anh ta chỉ có sự tàn độc, không có thêm gì khác.
Anh ta giống như là muốn lấy mạng của Lý Tư Hàn, cho dù anh ta đã bất tỉnh nhưng Hàn Thanh vẫn như trước không có dừng lại.
Thẳng đến cuối cùng, một câu kia của Lý Tư Hàn: Tôi chết đi, anh cũng phải đền mạng đấy.
Những lời này đem tiểu lý trí của Nhan kéo về.
Cô bất chấp chính mình xông lên phía trước kéo Hàn Thanh lại: "Đừng đánh nữa, đánh nữa thật sự sẽ chết đấy." "Anh ta đáng chết."
Hàn Thanh vẫn còn tiếp tục, Tiểu Nhan liều mạng rồi, nhưng mà căn bản kéo không nhúc nhích, Tiểu Nhan cuối cùng thật sự khống chế không nổi chính mình trực tiếp sụp đổ khóc lớn. “Anh đừng đánh nữa, em không muốn anh ngồi
Tiếng khóc đã kéo lý trí của Hàn Thanh quay trở tù!" lai.
Anh ta đứng nguyên tại chỗ, dừng tất cả động tác lại. Sau đó, chậm rãi xoay người, nhìn cô gái nhỏ trước mắt khóc đến hai mắt đầy mơ hồ, ánh mắt đen tối bắt đầu chứa đầy sự nhẫn nhịn. "Được, không ngồi tù."
Dứt lời, anh ta cởi áo khoác âu phục trên người, trùm lên trên người cô gái nhỏ, đem cô ấy quấn lại chặt chẽ.