Trải qua không được vui vẻ sao? Thẩm Kiều không biết phải diễn tả như thế nào.
Nói rằng cô có một cuộc sống ti tệ, có đôi khi Dạ Mạc Thâm đối với cô vô cùng tốt. Mặc dù nhìn bề ngoài anh ấy có vẻ xấu xa, nhưng anh ấy thực sự giúp đỡ cô.
Nói cô có một cuộc sống tốt, nhưng trên người cô không có một xu dính túi và không thể làm được thứ gì.
“Chị ơi?” Thẩm Kiều tỉnh táo lại, nở nụ cười: “Em đừng hỏi nhiều như vậy, không phải bạn của em còn đang chờ em sao? Em đi trước mau lên.” Lúc này Thẩm Nguyệt mới nháy mắt: “Dạ, vậy chị… Em đi trước tìm bạn của em đây.” Thẩm Nguyệt lấy ba triệu rưỡi đồng còn lại bỏ vào ví của mình, thận trọng nói.
“Đi thôi, chị cũng đi về đi.” Sau khi hai người tách ra, Thầm Nguyệt đợi cô đi rồi mới lấy trong ví ra một cái thẻ ngân hàng, nhìn bóng lưng của cô mà nở nụ cười chế giễu.
“Thật là ngu được không chịu được.” Cô đưa thẻ ngân hàng lên miệng hôn lên, sau đó mỉm cười.
“Chỉ có bảy triệu đồng đã khiến cho chị ta cảm động, quả nhiên là ngu xuần!” Sau đó, Thẩm Nguyệt cất thẻ ngân hàng, xoay người rời di.
Thẩm Kiểu cầm ba triệu rưỡi đồng trở về nhà, mặt ủ mày chau như trước. Đối phương là một Tổng giám đốc tập đoàn, cô đặt nhà hàng này mời Tổng giám đốc, giá đặt cọc ba triệu rưỡi đồng còn không đủ trả, làm sao có tiền mời người khác ăn cơm chứ? Nhưng Dạ Mạc Thâm giao nhiệm vụ cho cô…
Thẩm Kiều cởi giày ra nằm sấp trên chăn mền của mình, tâm tình rất chán nản.
Sau khi suy nghĩ, cuối cùng cô không thể không nhắn tin cho Hàn Tuyết U, nhưng sau khi chỉnh sửa tin nhắn, Thẩm Kiều rảnh tay khi động tác vừa ngừng.
Tuyết U vì giúp cô tìm người cũng đã đặc biệt bận rộn. Lúc này nếu như tìm cô ta mượn tiền… Đây không phải là làm phiền cô ấy nhiều hơn sao? Cho dù là bạn tốt, cô cũng không thể yêu cầu người khác giúp đỡ hết lần này đến lần khác như vậy.
Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều khóa điện thoại trên màn hình và vùi mặt vào gối.
“Nhiệm vụ thất bại hả?” Giọng nam trầm lắng thình lình vang lên ở sau lưng cô, cơ thề Thầm Kiều cứng đờ, cô đột ngột quay đầu lại.
Dạ Mạc Thâm lại lặng lẽ xuất hiện ở sau lưng cô một lần nữa, sắc mặt Thẩm Kiều khẽ thay đổi: “Anh…
tại sao anh luôn xuất hiện mà không phát ra tiếng động vậy?” Dạ Mạc Thâm gõ lên xe lăn của mình: “Không có âm thanh hả?” Thẩm Kiểu: “…” Quả thực, khi xe lăn của anh chuyển động thì có tiếng, bởi vì cô quá mải mê suy nghĩ nhiều chuyện đến mức nhập thần rồi: “Anh vừa hỏi tôi cái gì?” “Nhiệm vụ tôi giao cho cô đã tiến hành như thế nào rồi?” Thẩm Kiều dừng lại, anh ám chỉ chuyện hợp tác với tập đoàn họ Hàn sao? Thẩm Kiều liếc nhìn Dạ Mạc Thâm dò hỏi, nếu không… Nói cho anh ta biết chuyện chỉ trả lần này trước đi? Sau đó trừ nó vào lương của cô được không? “Cái đó… Tôi muốn mượn anh một ít tiền!” Thẩm Kiều đột nhiên nói.
Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại, nhíu mày: “Vay tiền hả?” Anh từ từ nhếch môi lên, và sự mỉa mai lóe lên trong mắt anh.
Sau khi ẩn nấp quá lâu, rốt cục đã lộ ra bộ mặt thật rồi sao? “Đúng vậy.” Thẩm Kiều nặng nề gật đầu. Đại khái là bởi vì xấu hổ, cho nên lúc nói chuyện cô có chút ngập ngừng: “Tôi có liên lạc với người bên tập đoàn họ Hàn, đối phương nói giữa trưa ngày mai sẽ đồng ý cho tôi thời gian nói chuyện, nhưng mà… Tôi phải mời bên kia đi ăn cơm, nhưng tôi không còn tiền nữa…” Nói đến đây, Thẩm Kiều nhút nhát ngước mắt nhìn vào trong đôi mắt sâu không thấy đáy của Dạ Mạc Thâm, thận trọng hỏi: “Tôi chỉ mượn mười bảy triệu rưỡi thôi, chờ khi nào tôi nhận được lương tôi sẽ trả lại cho anh, được không?” Dạ Mạc Thâm: “…” Người phụ nữ này… Luôn ở ngoài dự liệu của anh như vậy.
Luôn luôn không làm theo suy nghĩ của anh.
Anh cho rằng cô sẽ dùng công phu sư tử ngoạm, ai ngờ cô chỉ dè dặt mượn anh mười bảy triệu rưỡi, hơn nữa ánh mắt kia và vẻ mặt là có ý gì? Tựa hồ là sợ hãi anh sẽ không cho mượn.
Có lẽ sự im lặng kéo dài khiến cho Thẩm Kiều