Ráng nhịn cả buổi, cuối cùng Thầm Kiều vẫn căm phẫn trừng anh một cái, xoay người chuẩn bị đi khỏi đây.
“Đứng lại!” Dạ Mạc Thâm gọi cô lại.
Thẩm Kiều dừng chân, dẫu sao mệnh lệnh của anh không thể không nghe, nhưng khi dừng lại rồi, cô vẫn đưa lưng về phía anh, không hề quay đầu.
Nhưng ngay sau đó eo cô lại bị ôm chặt, bỗng nhiên Thẩm Kiều bị Dạ Mạc Thâm ôm vào lòng, Thẩm Kiều sợ tới mức thét lên thành tiếng.
Bàn tay nóng cháy của Dạ Mạc Thâm khẽ xoa lên cổ cô, giọng trầm thấp nói: “Cô còn đang mặc áo của tôi mà cứ kêu gào như vậy, đã hỏi tôi chưa?” Tay anh khóa chặt eo cô như xích sắt làm cô không thể nào nhúc nhích được, Thẩm Kiểu tức giận quay đầu lại trừng anh: “Anh đùa giốn tôi trước!” Ánh mắt Dạ Mạc Thâm mang theo mấy phần tà mị, nhích người dán sán vào cô: “Chẳng lẽ tôi nói sai?” Thẩm Kiều: “Dù sao cũng là do anh cố ý đùa giỡn tôi trước.” Nếu như anh không cố ý đùa giỡn cô, thì tại sao ngay từ đầu không nói nhà hàng đó là của tập đoàn Dạ thị đi, thế nào cũng phải đợi đến khi cô cuống cuồng ra ngoài mới nói cho cô biết, lúc trước ém cho kỹ vào, sau rồi mới giải thích.
Tức chết cô! “Được rồi, xem như tôi cố ý đi, cô làm gì được tôi?” Dạ Mạc Thâm dứt khoát phát huy cái mặt dày không biết xấu hồ của mình đến trình độ cao nhất, làm người ta phải trợn mắt há mồm.
“Lúc ở trong phòng vệ sinh của nhà hàng vừa rồi, tôi đã nói gì với cô?” Dạ Mạc Thâm cởi áo vest khoác ngoài của cô ra, giọng trầm xuống: “Tôi có cảm giác rồi.” Thầm Kiều trợn to hai mắt, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
Đương nhiên cô biết anh đang nói đến cái gì, cho dù cô không biết, thì chỉ cần nhìn vào động tác của anh là hiểu ra ngay…
Bởi vì! Dạ Mạc Thâm đang dùng nơi nào đó để chặn cô lại, trạng thái dâng cao ấy đang nói cho cô biết anh muốn gì…
Thẩm Kiều ở trong lồng ngực anh, sắc mặt dần dần trắng bệch, nói: “Dạ Mạc Thâm, rốt cuộc anh có ýgì?” Áo vest khoác ngoài bị cởi ra, bị vứt xuống sàn nhà lạnh như băng một cách vô tình.
Bàn tay ấm nóng của Dạ Mạc Thâm vuốt ve phần lưng bóng loáng của cô, nói: “Lúc trở lại cô luôn mặc bộ đồ tây này đúng không? Người phụ nữ của Dạ Mạc Thâm tôi dây, không phải ai cũng có thể nhìn.” Thẩm Kiều: “….” Rốt cuộc anh ta có nghe mình nói gì không? Sự thật chứng minh, Dạ Mạc Thâm không nghe cô nói gì thật. Anh cúi người xuống, bờ môi mỏng hôn lên gáy cô một cái, Thầm Kiều bất đắc dĩ vô cùng, đưa tay đầy anh ra: “Anh làm cái gì vậy?” Giọng Dạ Mạc Thâm trầm trầm: “Tiếp tục chứ sao.” “Tiếp tục gì?” “Chuyện chưa làm xong trong toilet.” Bị quấy rây, trên khuôn mặt của Dạ Mạc Thâm lộ ra vẻ không kiên nhẫn, anh lập tức cắn cô một cái, Thẩm Kiều bị đau, kêu lên thành tiếng.
Sự việc kế tiếp xảy ra quá đột nhiên, Thầm Kiều hoàn toàn không ngờ được Dạ Mạc Thâm lại đột nhiên… ặc, nhiệt tình đến vậy, anh cởi hết quần áo cô ra, cái đầu đang vùi giữa cổ cô dần dần đi xuống.
Anh làm một cách khí thế hừng hực, nhưng mỗi một tấc nóng râm ran mà đôi bàn tay nóng cháy ấy đề lại trên da thịt cô, lại là một sự sỉ nhục với Thầm Kiều.
Anh có thích cô đâu.
Trước đây rõ ràng ghét cô đến vậy, luôn nhìn cô bằng ánh mắt căm ghét, lúc nào cũng nói những lời tổn thương người khác, đứa con trong bụng cô còn không phải của anh, bất cứ một người đàn ông nào cũng vĩnh viễn không thể thích nổi loại đàn bà như cô.
Nhưng kể từ khi chuyện đó xảy ra, thái độ của anh hoàn toàn thay đổi, động một cái là thích ôm cô, hôn cô, làm đủ trò để trêu đùa cô.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến một từ mà trước đây từng