Hàn Tuyết U trợn tròn mắt, thật sự không thể tin được vào điều mà mắt cô nhìn thấy.
Người trên tài liệu chỉ rõ lại là Dạ Mạc Thâm.
Cho nên người đàn ông xa lạ mà cô và Thẩm Kiều tìm kiếm khắp nơi lại là Dạ Mạc Thâm.
Cha của đứa bé rõ ràng đang ở bên cạnh cô, nhưng cô cái gì cũng không biết, bao gồm cả Dạ Mạc Thâm.
Tại sao lại như vậy? Róc rách.
Tiếng nước trong phòng tắm bất chợt dừng lại, Hàn Tuyết U hồi thần.
Anh Hàn Thanh đã tắm xong, nếu cô lại ngơ ngác nữa thì khẳng định sẽ bị phát hiện.
Nghĩ tới đây, Hàn Tuyết U nhanh chóng nhét tài liệu vào bên trong túi hồ sơ. Đáng tiếc cô luống cuống, sau khi để tài liệu vào trong túi và đặt ngay ngắn, lúc cô chuẩn bị trốn ra bên ngoài thì tay áo không cần thận làm rơi điện thoại di động trên bàn.
Bịch! m thanh di động rơi xuống đất nghe cực kỳ rõ ràng. Hàn Tuyết U vô cùng hoảng sợ, đành phải quay lại nhặt điện thoại di động. Khi cô chuẩn bị đặt di động lên và rời khỏi thì cửa phòng tắm đã mở ra.
Hàn Tuyết U dừng tất cả động tác lại, dồn sức xoay người nhìn về phía nhà tắm.
Hàn Thanh tắm rửa sạch sẽ, trên cơ thể cường tráng còn dính lại bọt nước màu trắng trong suốt, mái tóc đen hơi ẩm ướt dính ở trên trán, đôi mắt đen trên khuôn mặt lạnh lùng câm dục đang nhìn chăm chú vào Hàn Tuyết U.
Anh không nói gì, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt dừng ở trên mặt Hàn Tuyết U.
Trái tìm Hàn Tuyết U đập rất nhanh, cô né tránh ánh mắt của Hàn Thanh, rõ ràng chính là bộ dáng lo sợ không yên.
Nhưng dù sao không thể như vậy mãi, Hàn Tuyết U chỉ có thể kéo kéo môi, vươn một cái tay ra và chào hỏi Hàn Thanh: “Anh, anh hai…” Khi nói chuyện, Hàn Tuyết U cũng nghe được âm thanh run rầy của chính mình.
Hàn Thanh không nói lời nào, ánh mắt dần dần dời xuống dưới và nhìn tay của cô.
Hàn Tuyết U hoảng hốt, vô thức giấu tay ra phía sau. Nhưng rất nhanh cô ý thức được làm vậy là không ổn, sau đó cô nhanh chóng đưa điện thoại ra.
“Xin lỗi anh hai, vừa rồi em không cẩn thận đụng tới điện thoại của anh làm cho nó rơi xuống dất, không biết có hư gì hay không…” Hàn Tuyết U kiểm chế cảm xúc đang dâng trào trong lòng và nhẹ giọng nói.
Vẻ mặt Hàn Thanh lạnh nhạt cầm khăn lau tóc của mình, hai chân thằng tắp bước về phía cô, cái loại khí thế nghiêm túc trên người lập tức đè ép xuống Hàn Tuyết U.
Chỉ nghe giọng nói lạnh lẽo buồn tẻ của anh: “Không phải anh đã nói chưa có sự đồng ý của anh thì không được tự tiện ra vào phòng anh hay sao?” Nghe vậy, sắc mặt Hàn Tuyết U thay đổi mạnh mẽ.
“Anh hai, em không cố ý… Em chỉ nghe nói anh tắm rửa, muốn… Đi vào chờ anh một chút mà thôi.” Nói đến đây, Hàn Tuyết U đã căng thằng đến mức trong mắt xuất hiện ánh nước, cô lộ ra gương mặt tội nghiệp nhìn Hàn Thanh: “Lần sau em sẽ không như vậy nữa, bây giờ em sẽ rời đi.” Hàn Tuyết U đặt di động xuống và muốn rời khỏi.
Hàn Thanh gọi cô lại: “Đợi một chút.” Bước chân dừng lại, Hàn Tuyết U hoảng sợ và đứng yên tại chỗ.
Có ánh mắt sắc bén dừng ở sau lưng của cô, Hàn Tuyết U nghe anh hỏi: “Chuyện gì, nói đi.” Hàn Tuyết U chớp mắt, hít sâu một hơi và chậm rãi nói: “Cũng, cũng không có chuyện gì. Chỉ là anh hai vừa trở về từ nước ngoài, Tuyết U nhớ anh hai cho nên đến xem anh hai đã ngủ hay chưa, em…” Cô bắt đầu nói năng lộn xộn, Hàn Tuyết U thật sự chán ghét bộ dạng này của cô. Rõ ràng cô ngụy trang rất khá, nhưng mỗi lần chạm đến cặp mắt thâm thúy dường như hiểu rõ lòng người của Hàn Thanh, cô cảm thấy khi bản thân đứng trước mặt anh, bất kể cô có nói dối như thế nào thì đều giống như bị vạch trần.
Hơn nữa vốn dĩ cô đã chột dạ, cho nên khi ở trước mặt Hàn Thanh cô lại càng thiếu tự tin.
Hàn Thanh không nói gì. Ánh mắt dừng trên túi giấy bìa, khi anh vừa định cầm lên thì thấy thứ này