Lúc này, Hàn Tuyết U không cảm thấy áy náy chút nào, ngược lại cô cảm thấy bản thân cực kỳ thông minh, vì thế cô đắc ý nhắc nhở Thầm Kiều: “Kiều, đồ ăn mau nguội mất, cậu mau ăn đi, đợi chúng ta ăn xong thì chuẩn bị một chút rồi tan tầm sớm.” Kiều ơi, Kiều à, cậu cũng đừng có trách mình tách cậu ra khỏi Dạ Mạc Thâm! Thể giới của hai người vốn dĩ khác nhau, hai người ở cạnh nhau sẽ không hạnh phúc đâu! Cho nên, chỉ bằng để mình ở cạnh anh ấy di! Nếu Dạ Lẫm Hàn đối xử với cậu tốt như vậy, nếu anh ta không ngại thân phận của cậu, vậy mình cảm thấy anh ta thích hợp với cậu hơn Dạ Mạc Thâm đấy.
“Không cần đâu, cậu đã vất vả mang cơm cho mình rồi, cậu ăn xong thì cứ việc về trước đi nhé.” Thẩm Kiều cười với Hàn Tuyết U, thế nhưng Hàn Tuyết U cứ cố chấp muốn ở lại, cô không còn cách nào khác đành để Hàn Tuyết U ở lại giúp mình. Hai người bận rộn đến mười giờ đêm thì Hàn Tuyết U bỗng nhiên dừng tay, cô nhìn thấy mọi người đã ra về hết nên đề nghị với Thẩm Kiều: “Tăng ca đến đây là được rồi chứ hả? Chúng ta cùng về đi, mình có thể lái xe đưa cậu về nhà.” Thẩm Kiều đang bận rộn, cô nghe vậy liền ngước lên nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi! Cho dù cô có muốn nán lại làm cho xong việc, thế nhưng cô lại nghĩ đến Hàn Tuyết U, cho nên cô gật đầu rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Lúc Hàn Tuyết U đưa Thẩm Kiều trở về thì đã mười một giờ hơn rồi, cô nhìn con đường tối tăm phía trước rồi mở miệng nói: “Kiều, anh của mình nói…” Nghe vậy, Thẩm Kiều cũng ngồi lại lắng nghe, đợi một lát vẫn không thấy bạn mình nói gì, cô mới nhắc nhở: “Chuyện…” “Mình nói với cậu luôn, thật ra người nọ là Dạ Lẫm Hàn.” Trước khi Thẩm Kiều mở cửa xe bước xuống, Hàn Tuyết U đã nói ra hết, sau đó lại giả bộ căng thẳng, trán cũng đổ mồ hôi, hai tay cô nắm chặt vô lăng.
Sau khi Thẩm Kiều nghe được những lời này, cô hoảng sợ đến mức ngồi yên như tượng một lúc rất lâu.
Cô nghĩ… Cô nghĩ là cô đã nghe lầm rồi.
Vừa rồi Hàn Tuyết U nói… người kia là Dạ Lẫm Hàn sao? Thẩm Kiều quay đầu lại nhìn Hàn Tuyết U, đôi môi của cô run rầy: “Tuyết U, tự nhiên cậu đề cập đến tên của Dạ Lẫm Hàn làm gì?” Hàn Tuyết U không nói lời nào, cô chỉ yên lặng nhìn Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều mím môi, sau đó cô cúi đầu để che đi vẻ bối rối của mình rồi nhỏ giọng nói: “Không còn sớm nữa, cậu mau về nghỉ ngơi di.” “Kiều, chiếc cúc áo đó là của Dạ Lẫm Hàn.” Lúc Thầm Kiều một lần nữa định mở cửa xuống xe, Hàn Tuyết U lại nói thêm một câu. Trong nháy mắt, những lời này khiến cho đầu óc của Thẩm Kiều như muốn nổ tung.
Vì sao lại là Dạ Lẫm Hàn? Ông trời đang đùa giỡn với cô sao? “Mình biết nếu nói tin này cho cậu thì…nhưng mà…người nọ là Dạ Lẫm Hàn đó. Lúc đầu mình còn do dự không biết có nên nói cho cậu hay không, thế nhưng sau khi ngẫm nghĩ hai ngày, buổi chiều lại nghe cậu nói chuyện thì mình cảm thấy cậu với anh Lẫm Hàn khá hợp nhau. Vì vậy mình đã lấy hết can đảm nói ra mọi chuyện!” Thẩm Kiều lúc này chỉ yên lặng.
Hàn Tuyết U không chịu dừng lại mà nói tiếp: “Đương nhiên mình biết cậu sẽ tốn rất nhiều thời gian mới có thể tiếp thu…” Thẩm Kiểu lúc này quay lại, giọng nói của cô có chút hốt hoảng: “Đùa cái gì vậy? Người kia nhìn như thế nào cũng không phải Dạ Lẫm Hàn!” “Kiều, một người có thể có nhiều mặt khác nhau mà, bình thường anh ta có thể trông hiền lành, nhìn có vẻ dịu dàng nhưng biết đâu được anh ta…” “Không thể nào!” Thẩm Kiều cắt ngang lời của Hàn Tuyết U, cô lắc đầu.
Hàn Tuyết U chỉ thở dài: “Dù sao mình cũng đã nói với cậu rồi, nếu cậu có thời gian thì cứ từ từ tiếp thu dần cũng được.” Thẩm Kiều ngơ ngác một lúc lâu mới chịu bước xuống xe, trước khi rời khỏi cô còn không quên nhắn lại một câu: “Lái xe chú ý an toàn!” Từ khi bước vào nhà họ Dạ, đây n đầu tiên Thầm Kiều trở về trễ là lâ như