Cửa hàng ăn sáng Dạ Lẫm Hàn hình như rất hay đến đây, bà chủ đã chủ động chào hỏi ngay khi anh bước vào.
“Quán ăn này rất nồi tiếng quanh đây, vì nguyên liệu tươi ngon lại có nhiều loại. Đây là thực đơn. Em xem mình thích ăn gì.” Dạ Mạc Thâm đưa cô đến chỗ anh thường ngồi ngồi xuống rồi đưa thực đơn cho Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều không muốn ăn sáng, cô chỉ nhìn lướt qua thực đơn một cách rồi gọi một tô phở hầm xương.
Dạ Lẫm Hàn thấy cô trông như mất hồn, cũng không nói nhiều, sau khi đưa thực đơn cho người phục vụ, anh gọi thêm cho Thẩm Kiều mấy thứ, sau đó nhìn cô “Làm sao vậy? Sắc mặt xấu như vậy, nhìn em hình như cũng không có tâm trạng ăn uống. Lát nữa có cần anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra không?” Nghe vậy, Thẩm Kiều tỉnh táo lại, cô sững sờ nhìn Dạ Lẫm Hàn đang ngồi trước mặt mình.
Dạ Lẫm Hàn đã cho cô cảm giác này, tính cách cực kỳ dịu dàng nhưng luôn giữ khoảng cách với người khác.
Anh thực sự là người buổi tối hôm đó sao? “Không cần đâu, chỉ là em ngủ không ngon.” Đôi mắt Dạ Lẫm Hàn tràn đầy lo lắng, “Em có ghét anh hai không?” Thẩm Kiều sửng sốt, “Anh hai?” “Em luôn phản kháng lại anh.” Diệp Lâm Sơn cười cười, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao vậy? anh nhìn rất đáng sợ sao?” Thẩm Kiểu xấu hổ giải thích: “Không có chuyện đó, anh hai, anh đừng nghĩ nhiều.
“Vậy em đừng cự tuyệt anh, được không?” Thẩm Kiểu: “…” Cô cụp mắt xuống, lòng vẫn còn hoang mang.
Cô phải mở miệng hỏi thế nào đây? Suy nghĩ hồi lâu, Thẩm Kiều mới ngầng đầu lên, nhẹ giọng hỏi: “Anh hai, những bộ vest thường ngày của anh… đều là đặt may riêng sao?” Mặc dù câu hỏi này có chút đột ngột, Thẩm Kiều vẫn muốn xác nhận.
Lúc đầu Dạ Lẫm Hàn không hiểu tại sao cô lại hỏi câu này, nhưng anh cũng không quan tâm, chỉ chậm rãi gật đầu: “Thỉnh thoảng sẽ đặt, khi không có thời gian thì mua. Sao vậy?” Nghe đến đó, bàn tay Thầm Kiều ở dưới bàn siết chặt vài phần.
Nói như vậy, tức là có đặt may riêng Cô nên tiếp tục hỏi không? Nếu còn hỏi tiếp những câu hỏi chuyên sâu hơn, nếu Dạ Lẫm Hàn là người đàn ông đêm đó, vậy cô hỏi tiếp, anh có thể phát hiện ra! Thẩm Kiều nghĩ câu hỏi tiếp theo phải hỏi thế nào để đối phương không phát hiện ra.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô lại lên tiếng.
“Không có gì, em thấy có đôi khi anh có mấy bộ quần áo khá đẹp. Anh à, anh đã từng…” Thẩm Kiều vừa hỏi vừa ngầng đầu nhìn anh, lúc này mới phát hiện đôi mắt xinh đẹp của Dạ Lẫm Hàn đang nhìn cô cười như không cười, đôi mắt như ngọc kia nhìn chằm chằm cô, tựa như có thể nhìn thấu tâm tư của Hơi thở Thẩm Kiều trở nên nặng nề, lời nói đến bên miệng lại không thốt ra được.
Dạ Lẫm Hàn nhìn cô, ánh mắt sâu không thấy đáy.
“Hình như em có rất nhiều điều muốn hỏi?” Vẻ mặt anh khó lường, Thẩm Kiều không dám hỏi thêm câu nào, lúc này người phục vụ bưng lên bát phở cô gọi, Thần Kiều tránh đi ánh mắt của Dạ Lẫm Hàn, đứng dậy bưng bát.
Nhưng vì quá lo lắng, cô đã không cần thận làm nghiêng chiếc bát, bát phở trực