Sắc mặt của Tịnh Nhan hơi thay đổi, xem ra ý nghĩa trong câu nói này của Dạ Lẫm Hàn chính là anh ta đã thừa nhận mình đang theo đuổi Thẩm Kiều rồi.
Trời ạ.
Tịnh Nhan không nhịn được mà chớp mắt liên tục, nếu Dạ Lẫm Hàn thật sự đang theo đuổi Thẩm Kiều, vậy chuyện giữa cô và Dạ Mạc Thâm thì sao? Mặc dù Tịnh Nhan không cảm thấy chuyện Thẩm Kiều có thể làm việc ở tập đoàn Tân Thời là nhờ vào sự nâng đỡ của Dạ Mạc Thâm, bởi vì cô ấy cảm thấy thân phận của cô không khác gì những nhân viên khác, nhưng bây giờ xem ra… thân phận của cô không đơn giản như cô ấy đã nghĩ.
Nếu không thì sao hai anh em nhà họ Dạ lại…
Nghĩ đến đây, Tịnh Nhan không nhịn được khẽ ho một tiếng: “Phó tổng giám đốc Hàn à, tình cảm anh dành cho Thẩm Kiều thật sự nghiêm túc sao? Mặc dù… bọn tôi đều là người bình thường, có lẽ trong mắt của các anh, mấy đứa con gái bình thường như bọn tôi có thứ gì đó độc đáo… nhưng Phó tổng giám đốc Hàn, tôi muốn giải thích cho anh hiểu rằng bọn tôi cũng có tôn nghiêm. Thẩm Kiều mới vừa bị Tổng giám đốc Thâm giáng chức, Phó tổng giám đốc Hàn „ lại…
Cô ấy nói ấp a ấp úng, nói một nửa chừa lại một nửa, hoàn toàn không dám nói hết, sợ bản thân vô ý đắc tội đối phương.
Nhưng Dạ Lẫm Hàn vẫn nghe hiểu ý cô ấy muốn nói là gì, nghe xong, anh ta hơi mỉm cười.
“Tôi hiểu ý của cô, yên tâm, tôi không phải loại người như vậy.”
Tịnh Nhan hỏi lại: “Anh thật sự biết ý tôi đang muốn nói là gì sao?” Suy nghĩ lại một lúc, Tịnh Nhan lại cảm thấy Dạ Lẫm Hàn không phải loại người nhự vậy. Bình thường anh ta cũng được coi như là người lịch sự dịu dàng nhất công ty, nhưng cô ấy lại chưa từng nhìn thấy anh ta thật sự quan trọng một ai, mặc dù mọi người đều nói nếu có thể yêu đương với Phó tổng giám đốc Hàn thì chắc chắn Phó tổng giám đốc Hàn sẽ là một người bạn trai dịu dàng nhất trên đời này, nhưng Tịnh Nhan vẫn luôn cảm thấy nụ cười của anh ta không thật lòng, thậm chí khiến người tiếp xúc với anh ta có cảm giác anh ta rất khó gần.
“Phó tổng giám đốc Hàn à, tôi cảm thấy nhỏ Kiều là một người cực kỳ nghiêm túc trong mọi chuyện đấy.”
Tiếp tục suy nghĩ một lúc, Tịnh Nhan lại nói thêm một câu.
Dạ Lẫm Hàn chỉ cười không nói, hai người càng đi càng xa.
Thẩm Kiều trực tiếp đi lên lầu tìm chị Tinh, nhưng lúc vừa đầy cửa đi vào thì Thẩm Kiều lập tức sửng sốt.
Bởi vì hôm nay người đang ở trong văn phòng không phải là chị Tỉnh, mà là… Dạ Mạc Thâm.
“Sao anh lại ở đây?” Dạ Mạc Thâm ngầng đầu lên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
“Sao, giao hợp đồng cho cô rồi thì cô cho rằng chỗ này cũng thuộc sở hữu của cô luôn à?” Thẩm Kiều nói: “Tôi không có ý đó!” Nói xong, cô đi tới đặt đồ vật trên tay mình lên bàn, vừa rồi cô chỉ không ngờ Dạ Mạc Thâm lại xuất hiện ở đây mà thôi.
Hơn nữa anh lại còn nói chuyện với cô, đây là chuyện mà lúc ở nhà chưa từng xảy ra.
Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm hiện lên sự mỉa mai, anh nói: “Chẳng phải cô muốn trả hợp đồng và thẻ ngân hàng cho tôi à? Sao lại nhặt lên rồi? Cô gái hai đời chồng à, rốt cuộc lời cô nói có câu nào là thật hay không vậy?” Lời nói này của anh… khiến trái tim của Thầm Kiều đau nhói, cô cắn nhẹ vào môi dưới của mình, làm bản thân không nhìn tới anh.
“Anh cảm thấy là thật thì nó là thật, anh cảm thấy là giả thì tôi cũng không còn gì để giải thích nữa.”
“Nếu theo như lời cô nói thì tôi đang trách oan cho cô à?” Thẩm Kiều không nói lời nào.
Dạ Mạc Thâm vẫn luôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Thẩm Kiểu suy nghĩ miên man một lúc rồi thở dài nói: “Nếu chị Tinh không có ở chỗ này, vậy tôi về trước đây.”
Tuy nhiên mới vừa đi đến trước cửa, Thẩm Kiều đã đụng phải chị Tinh, cô ta nói: ‘”Hả, nhỏ Kiều đến rồi à? Chị mới vừa nói với Mạc Thâm là không bao lâu nữa em sẽ tới đấy, thật không ngờ hôm nay em đến muộn như vậy, đây là cà phê chị vừa mới xuống dưới lầu mua, đưa ly này cho Mạc Thâm giúp chị di.”
Nói xong, chị Tỉnh trực tiếp lướt qua chỗ cô đi sang bên kia, cô ta nói: “Chị đi xem thử họ thế nào rồi.”
Thẩm Kiều: “…”
Cô cầm hai ly cà phê không biết nên đi hay nên ở.
Cuối cùng, cô cũng chỉ có thể xoay người đặt cả hai ly xuống trước mặt Dạ Mạc Thâm.
“Lấy đồ của cô đi đi.”
Dạ Mạc Thâm lạnh lùng nói.
Thẩm Kiểu nói: “Không phải, đây là cà phê chị Tinh mua cho anh.”
“Chỉ có một ly là của tôi.”
Thẩm Kiều bất lực đáp lại: “Anh đừng ấu trĩ