Dạ Mạc Thâm nguy hiểm nhìn chằm chằm cô, ánh mắt kia giống như là dã thú tàn bạo.
Thẩm Kiều rụt cổ một cái, cắn môi nói: “Tôi sẽ không thay!”
“Chẳng lẽ cô muốn tối hôm nay liền mặc như vậy rêu rao khắp phố?”
Thẩm Kiều nâng hông lên thẳng tắp, cằm hơi nâng cao, lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài, “Mọi người ai ai cũng mặc như vậy, anh dựa vào cái gì mà nói tôi rêu rao khắp phố? Cũng bởi vì ở trong mắt anh tôi chính là cái loại đàn bà lăng loàn trắc nết, cho nên tôi mặc cái gì anh cũng nhìn không vừa mắt đúng không? Đã như vậy, tại sao tôi lại phải quan tâm đến suy nghĩ của ảnh?”
Dạ Mạc Thâm nhíu mày lại.
Nói xong những lời này, Thẩm Kiều cố ý kéo thêm vai váy xuống ngay trước mặt anh, lộ ra bả vai mê người của cô, sau đó trực tiếp xoay người rời đi.
Tiêu Túc: “…” Mợ làm thế này là muốn đùa với lửa rồi!
Khí tức quanh người Dạ Mạc Thâm bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, tay cũng nắm chặt thành quyền.
Nhìn bóng người mảnh khảnh đó, ánh mắt Dạ Mạc Thâm uy nghiêm, anh nghe thấy Tiêu Túc đứng sau lưng cà lăm cà lất hỏi một câu: “Cậu, cậu Mạc Thâm... Có nên đoạt mợ hai về hay không?”
“Ai cho phép cậu gọi cô ta như vậy?”
Tiêu Túc khẩn trương nuốt nước miếng một cái: “Tôi, tôi gọi sai sao?”
Rõ ràng trước cậu ta cũng gọi Thẩm Kiều là mợ hai trước mặt Dạ Mạc Thâm mà, lúc ấy anh cũng đâu có tức dậy đâu, sao lúc này lại...
“Cô ta không phải mợ hai, cô ta chỉ là một ả đàn bà lăng loàn trắc nết, không biết xấu hổ mà thôi.” Nói tới điểm này, đôi môi mỏng tà mị của Dạ Mạc Thâm nâng lên: “Nếu cô ta muốn làm màu, vậy hãy đề cho cô ta làm màu cho đủ đi!”
“
Tiêu Túc: “…
Tôi là sợ tí nữa mọi người thật sự nhìn thấy hết của mợ hai, ngài lại đi móc mắt bọn họ!
Nhưng mà những lời này cậu ta chỉ dám nói trong lòng nói, không thể nói ra đề cho Dạ Mạc Thâm nghe được.
Thẩm Kiểu trở lại vị trí ngồi xuống, Tịnh Nhan lại gần.
“Sao mà cậu đi lâu vậy? Hơn nữa mình gọi di động cho cậu cậu cũng không nghe.”
Điện thoại di động? Thẩm Kiều vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, ấn xuống một cái mới phát hiện điện thoại di động tắt máy.
Tệ thật!
Hình như là cô đã quên mất một chuyện rất quan trọng yếu!
Hàn Thanh bảo Tô Cửu hôm nay đưa lễ phục tới cho cô, nhưng mà điện thoại di động của cô mãi vẫn không gọi được, vậy chẳng phải Tô Cửu…
Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều vội vàng hỏi.”Mọi người có ai mang theo sạc dự phòng không, điện thoại di động của mình hết pin nên tắt máy rồi.”
Tịnh Nhan chớp mắt một cái: “Nhưng hôm nay là yến tiệc mà, ai lại mang cái này theo chứ…”
“Mình có mang theo.” Hàn Tuyết U đặt túi xách của mình lên bàn, lấy sạc dự phòng từ bên trong ra bảo, “Đây này.”
“Tuyết U, cám ơn cậu.” Thẩm — in Kiều vội vàng cắm dây vào, sau một hồi cô mới mở máy lên.
Thật may là điện thoại di động của cô có chức năng sạc nhanh, sau khi Thẩm Kiều mở máy lên quả nhiên phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Ngoại trừ mấy cuộc của Tịnh Nhan gọi đến, những cuộc khác đều là do Tô Cửu gọi.
Hàn Tuyết U ngồi ở bên cạnh cô, lơ đãng liếc một cái, thấy một cái tên quen thuộc, sửng sốt một chút sau đó hỏi: “Tô Cửu? Đó không phải là thư ký của anh cả mình sao?”
Nghe thế Thẩm Kiều sửng sốt một chút rồi gật đầu một cái: “Đúng rồi.”
Trong lòng Hàn Tuyết U lộp bộp một tí: “Thư ký Cửu tìm cậu làm gì vậy? Lại còn gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy.”
Thẩm Kiều nhớ tới chuyện Hàn Thanh bảo cô ta đưa lễ phục đến cho mình, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy cũng không cần phải nói chuyện này cho Hàn Tuyết U nghe, vì vậy cô chỉ giải thích một chút: “Có thể là chuyện công việc lần trước người bên trên muốn trao đổi với mình đó.”
“À, ” Nghe thấy là chuyện công việc, Hàn Tuyết U cũng nhớ tới việc trước các cô hợp tác, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Thi ra là như vậy, “
” Ừ, để mình đi gọi điện lại cho cô ấy.”
Thẩm Kiều đứng dậy cầm theo sạc điện thoại đi ra ngoài, sau đó gọi điện lại cho Tô Cửu.
“Cô Kiều.”
“Thư ký Cửu, thật xin lỗi cô nha... Điện thoại di động của tôi bị hết pin nên tắt máy.”
Đầu bên kia điện thoại di động truyền tới tiếng cười của thư ký Cửu: “Không quan trọng, tôi vốn dĩ định đưa cho công ty cô nhưng sau đó tôi nhìn thấy cô có vẻ như