Chờ một lúc sau, Tịnh Nhan bưng hai phần cơm trở lại, đặt trước mặt cô một phần.
“Này, tối hôm qua mình thấy cậu vất vả quá nên mình đã thêm chút đồ ăn cho cậu rồi đó.” Nói xong, Tịnh Nhan đắc ý: “Thế nào? Cảm thấy mình rất yêu cậu đúng không?”
Thẩm Kiều nhìn mấy miếng ức gà tràn đầy trong bát, có chút bất lực nói: “Cậu thật là…”
“Vậy cậu đã nghĩ xem nên nói thế nào chưa. Mau nói cho mình biết cuối cùng chuyện gì đã xảy ra?”
Tịnh Nhan tự có thể hiểu được suy nghĩ của Thẩm Kiều, nhưng…
chuyện của cô quá phức tạp, thực sự rất khó nói bây giờ. Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều chỉ có thể nói: “Ở đây nhiều người như vậy không phải là chỗ tốt để nói chuyện. Nếu để cho người nào đó có ý xấu nghe được, đến lúc đó lại…”
Tịnh Nhan cũng nghĩ tới điều gì đó, gật đầu đồng ý: “Đúng vậy. Nếu mọi người biết cậu là ai, không chừng bọn họ có thể sẽ ăn thịt cậu mất. Quên đi, hôm khác cậu lại nói cho mình biết là được.”
“Cảm ơn cậu, Tịnh Nhan.”
Tịnh Nhan mỉm cười, xua tay không để ý: “Cám ơn cái gì chứ, chúng ta là bạn bè tốt mà.”
“Đúng rồi, nói đến chuyện này, mình nghĩ cậu nên tránh xa Hàn Tuyết U một chút đi. Cậu có nghe thấy cô ta nói gì với con trai của tập đoàn Triệu Phong tối hôm qua không? Tuy là hai người là bạn thân nhưng mình vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu, người bạn kia của cậu không phải là loại người tốt đâu, cậu phải cần thận đấy. “
Lại lần nữa cô nghe thấy từ miệng Tịnh Nhan rằng Hàn Tuyết U không phải người tốt, Thẩm Kiểu nhíu mày không vui.
“Tịnh Nhan, vậy cậu có biết rằng nói xấu sau lưng người khác cũng là việc không tốt không?”
“Mình biết chứ. Nhưng đối với cậu, mình không thể nhịn được. Vừa nhìn thấy cô ta, mình đã cảm thấy chán ghét rồi. Sau buồi gặp mặt, cảm giác này không những không biến mất mà còn trở nên mạnh mẽ hơn.
Kiều, cậu có biết không? Trực giác của mình luôn rất đúng, dù sao cậu cũng phải cần thận với Hàn Tuyết U đó.”
Thẩm Kiều không nghe nồi nữa, cô trực tiếp đứng lên. Thấy thế, Tịnh Nhan sợ tới mức sắc mặt thay đổi, nhanh chóng kéo cô lại.
“Được thôi, mình không nói đến việc này nữa. Hừ, cái người phụ nữ này, mình làm tất cả vì tốt cho cậu còn không được sao? Đêm qua, cô ta liều mạng đề giành vị trí đầu tiên, là mình phát hiện ra cậu biến mất.
Nếu không có mình… Hừ!”
Tịnh Nhan vừa nói vừa tức giận gắp một miếng xương sườn cho vào miệng nhai.
“Biết là cậu đã giúp mình, vì vậy mình rất biết ơn cậu. Chờ đến khi mình được phát lương, mình sẽ mời cậu một bữa.”
“Một lời đã định.”
Sau khi cả hai đạt được sự thống nhất, họ tự giác rời đi sau khi ăn xong.
Khi Thẩm Kiều trở lại bộ phận, cô thấy trợ lý của Dạ Lẫm Hàn là Diệp Tử đang đợi cô ở chỗ làm việc của cô. Bởi vì cô ấy là người tâm phúc trước mắt của Dạ Lẫm Hàn, cho nên nhiều người trong bộ phận muốn lôi kéo làm quen với cô ấy.
Thẩm Kiều vừa bước vào cửa đã thấy xung quanh Diệp Tử có rất nhiều người.
“Phó tổng giám đốc Hàn của chúng ta bình thường trông như thế nào vậy ạ? Nhìn qua là một người trông rất dịu dàng, không biết đã có bạn gái chưa nhỉ?”
“Chị Diệp Tử, phó tổng giám đốc Hàn của chúng ta thích kiểu phụ nữ nào vậy? Anh ấy…”
Sau khi Diệp Tử đi vào, cô ấy suýt chút nữa đã bị đám người này làm cho khó chịu muốn chết nhưng cô ấy lại không thể dễ dàng nổi giận như vậy. Cuối cùng đợi đến khi Thẩm Kiều đi tới, cô ấy nhanh chóng đứng dậy: “Cô tới rồi.”
Thầm Kiều đứng tại chỗ, khó hiểu nhìn cô ấy.
“Cô đã được chuyền nơi công tác, cho nên tôi vừa nghe xong lệnh phó tổng giám đốc Hàn đã lập tức đến đây đưa cô đi nhậm chức.”
Thẩm Kiểu: “…”
Có cần thiết phải nói công khai như vậy để mọi người nghe thấy không? Không thể hiểu được, đây là muốn tạo thêm kẻ thù cho cô mà.
Nhưng… dù không nói gì thì mọi người cũng sẽ biết chuyện cô được chuyển đi chỗ khác, là kẻ thù thì vẫn mãi là kẻ thù thôi.
Thẩm Kiều mím môi, lạnh lùng nói: “Tôi cảm thấy làm việc ở chỗ này rất tốt rồi, không cần phải chuyền đi.”
Diệp Tử đi về phía cô rồi dừng lại trước mặt cô: “Không được đâu, Thẩm Kiều. Đây là chuyền đổi công tác, không phải hỏi thăm ý kiến. Tôi sẽ cho cô mười phút để thu dọn đồ đạc.”
Đây là đe dọa sao?
“Ôi chao, Thẩm