Thời gian trôi qua thật nhanh, từ ngày Thẩm Kiều tát Dạ Mạc Thâm một bạt tai đến nay đã qua một tuần lễ. Khi Thẩm Kiều thừa nhận mình thích Dạ Mạc Thâm trước mặt Hàn Tuyết U, cô muốn bảo vệ anh trong thời gian còn lại.
Lòng cô dần dần bình tĩnh.
Cũng có thể lúc ban đầu là cô đã suy nghĩ và hi vọng quá nhiều. Vì vậy giữa hai người mới có nhiều mâu thuẫn.
Nếu như cái gì cô cũng không để ý, đối xử nhã nhặn. Có lẽ cô và Dạ Mạc Thâm có thể làm một đôi vợ chồng bình thường trong thời gian hai người còn ở cùng nhau.
Vì vậy Thẩm Kiểu suy nghĩ rõ ràng. Thay vì so đo từng tý, chi bằng cô bình tĩnh hoà nhã sống chung.
Bản thân cô cũng đã nhận ra chính mình khiến cho cuộc sống Dạ Mạc Thâm hỗn loạn.
Dạ Mạc Thâm là người kiêu ngạo, trước mặt Thẩm Kiều anh luôn luôn ngầng đầu mãi mãi không chịu xuống nước. Hoặc giả anh vốn không rõ tình cảm mình giành cho cô là như thế nào. Lúc bắt đầu cô cũng để ý, đối xử nhã nhặn. Có lẽ cô và Dạ Mạc Thâm có thể làm một đôi vợ chồng bình thường trong thời gian hai người còn ở cùng nhau.
Vì vậy Thẩm Kiểu suy nghĩ rõ ràng. Thay vì so đo từng tý, chi bằng cô bình tĩnh hoà nhã sống chung.
Bản thân cô cũng đã nhận ra chính mình khiến cho cuộc sống Dạ Mạc Thâm hỗn loạn.
Dạ Mạc Thâm là người kiêu ngạo, trước mặt Thẩm Kiều anh luôn luôn ngầng đầu mãi mãi không chịu xuống nước. Hoặc giả anh vốn không rõ tình cảm mình giành cho cô là như thế nào. Lúc bắt đầu cô cũng để ý, đối xử nhã nhặn. Có lẽ cô và Dạ Mạc Thâm có thể làm một đôi vợ chồng bình thường trong thời gian hai người còn ở cùng nhau.
Vì vậy Thẩm Kiều suy nghĩ rõ ràng. Thay vì so đo từng tý, chi bằng cô bình tĩnh hoà nhã sống chung.
Bản thân cô cũng đã nhận ra chính mình khiến cho cuộc sống Dạ Mạc Thâm hỗn loạn.
Dạ Mạc Thâm là người kiêu ngạo, trước mặt Thẩm Kiều anh luôn luôn ngẩng đầu mãi mãi không chịu xuống nước. Hoặc giả anh vốn không rõ tình cảm mình giành cho cô là như thế nào. Lúc bắt đầu cô cũng “Chẳng lẽ còn có người khác?”
“Ách.” Đột nhiên giận dữ làm người khác sợ hãi.
Tiêu Túc nhớ lại một vài chuyện đã xảy ra gần đây, sờ sờ đầu: “Không có, gần đây mợ hai không phải rất bình thường sao?”
Mỗi ngày đều nói chuyện với Dạ Mạc Thâm rất bình tĩnh, cho dù Dạ Mạc Thâm ác miệng chế giễu cô, cô cũng không giống trước kia cãi nhau với anh. Ngược lại, cả người cô vô cùng ôn hoà. Vì vậy Tiêu Túc cảm thấy như thế vô cùng tốt.
Nếu như hai người cứ tôn trọng lẫn nhau mà sống, sẽ từ từ nảy sinh tình cảm.
Đúng vậy đó, rất bình thường.
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm lạnh đi mấy phần, nhưng chính là vì quá bình thường cho nên mới khác thường.
“Bình thường?” Dạ Mạc Thâm khó chịu hỏi một câu.
Tiêu Túc ngần người: “Chẳng lẽ không bình thường?”
“,.Óc heo.” Xem ra nói chuyện với anh ta cũng không được gì. Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại không muốn phản ứng.
Sau đó Tiêu Túc tự mình suy nghĩ một hồi lâu, mới lên tiếng nói: “Cậu Dạ bực bội là do mợ hai không cãi nhau với anh à?”
Dạ Mạc Thâm: “…”
Tiêu Túc vuốt cằm suy tư: “Dù sao lúc trước cô ấy thường xuyên đấu võ mồm với anh, gần đây bỗng nhiên không chống đối nữa, vì vậy cậu Dạ trở nên không quen rồi hả?”
Dạ Mạc Thâm: “Cậu có thể ngậm miệng.”
Dáng vẻ Tiêu Túc bối rối. Có điều Dạ Mạc Thâm không cho anh nói chuyện nên cũng không nói gì thêm, chỉ là trong lòng phiền muộn nghĩ xem có nên nói một tiếng với Thẩm Kiều hay không.
Vì vậy, lợi dụng lúc Thẩm Kiều đi lấy cà phê ở phòng nghỉ chung, Tiêu Túc len lén đi qua. Sau đó, anh hỏi cô chuyện gần đây.
“Mợ hai, cô gần đây …xảy ra chuyện gì thế?”
“Chuyện gì?” Thầm Kiều khuấy cà phê, vẻ mặt nhàn nhạt.
“Mợ hai thật giống như trong chớp mắt đã biến thành người khác.”
Nghe nói vậy, động tác Thẩm Kiều ngưng một hồi. Sau đó, cô dầu dầu môi nói: “Không tốt sao? Mỗi ngày tôi đều ôn hoà nhã nhặn, tôi cảm thấy rất tốt.”
Ít nhất