Dạ Mạc Thâm nhìn thứ đồ đỏ rực đó, đôi mắt đen dường như bị nhuộm đỏ, không đợi anh phản ứng lại, Tịnh Nhan đã bỏ thêm ớt vào, sau đó cười hi hi nói: “Súp chua cay mà, phải vừa tê vừa cay mới thích!”
Nói xong cô ấy còn hướng về phía Thẩm Kiều cười, vẻ ngây thơ, đơn thuần làm người ta không thể trách mắng cô ấy. Thẩm Kiều nhìn trộm Dạ Mạc Thâm, thấy trên gương mặt tuấn tú của anh không có biểu cảm nào khác mới nhẹ cả người.
Nhưng khi Dạ Mạc Thâm ăn một miếng thịt dê nhúng nước súp chua cay đỏ rực, tình huống đã hoàn toàn thay đổi, động tác cầm đữa của anh giữ nguyên, khuôn mặt khôi ngô vốn dĩ không biểu cảm bây giờ dường như đang cố kìm nén.
Tịnh Nhan cay đến mức thở ra phì phì, nhưng cô ấy ăn rất ngon miệng.
Thẩm Kiều ban đầu không dám ăn, lén quan sát sắc mặt Dạ Mạc Thâm, nhìn sắc mặt anh thay đổi, lúc này mới chú ý đến: “Anh không ăn được cay phải không?”
Dạ Mạc Thâm cau mày, không tiếp lời cô, nhưng rõ ràng sắc mặt rất không tốt.
Thẩm Kiều nghĩ đến điều gì đó, vội vàng đến chỗ nhân viên phục vụ lấy một ly nước lạnh đưa cho Dạ Mạc Thâm.
“Nếu anh không ăn được mau nhồ ra, rồi uống một hớp nước lạnh.”
Tu dưỡng của Dạ Mạc Thâm rất tốt, chưa bao giờ ở nơi đông người khạc nhổ, bây giờ Thẩm Kiều bảo anh nhồ ra, anh cau mày không động đậy.
“Mau nhồ ra.” Không ngờ Thẩm Kiều trực tiếp giơ tay chạm vào môi anh, biểu cảm của Dạ Mạc Thâm có chút buông lỏng. Cuối cùng Tiêu Túc lấy một tờ giấy ăn đưa cho anh, Dạ Mạc Thâm mới nhổ ra rồi uống nước lạnh, nhưng cùng lúc đó gương mặt tuấn tú của anh đỏ lên. Tịnh Nhan ngồi một bên ăn rất ngon lành thấy chuyện xảy ra không dám tiếp tục ăn, hoảng loạn nhìn bọn họ.
“Xin lỗi nhé cậu Dạ, tôi mà biết cậu không ăn được cay, tôi nhất định sẽ không bỏ ớt vào.”
Thẩm Kiều thấy sắc mặt anh không tốt, liền lấy đồ rồi nói: “Tịnh Nhan đừng căng thẳng, cậu ở đây ăn tiếp nhé, mình đưa anh ấy về trước, chút nữa quay lại tìm cậu.”
Tịnh Nhan liều mạng gật đầu, rồi vẫy vẫy tay với cô: “Không cần quay lại đâu, cậu mau đi đi, chút nữa mình gọi ba mình đến đón là được.”
“Vậy được, cậu cần thận chút nha.”
Thẩm Kiều nói xong liền đầy Dạ Mạc Thâm ra ngoài, mãi mới đưa được anh lên xe, Thẩm Kiều trực tiếp nói với Tiêu Túc đi bệnh viện.
Tiêu Túc ngần người, chỉ là ăn cay thôi mà, có cần đi bệnh viện không?
Nhưng nhìn sắc mặt Dạ Mạc Thâm rất kém, Tiêu Túc cũng không dám chất vấn, gật đầu chuẩn bị lái Xe.
“Về nhà đi.“ Dạ Mạc Thâm đột nhiên khàn giọng nói, Thẩm Kiều nhìn anh: “Không đến bệnh viện nữa à?”
“Tôi bị bệnh gì à?“” Dạ Mạc Thâm hỏi lại cô, Thầm Kiều liền không có gì để nói, được thôi, là cô quá lo lắng rồi. Cả quãng đường, sắc mặt của Dạ Mạc Thâm đều rất không ổn, khoang miệng và lưỡi bỏng rát, cảm giác như bị bỏng không dễ chịu chút nào.
Anh nhìn sang Thẩm Kiểu, cô ngồi bên cạnh vẻ mặt hiện rõ không biết phải làm sao.
Về đến nhà họ Dạ, Thẩm Kiều đầy Dạ Mạc Thâm đi vào, đúng lúc Dạ Lẫm Hàn ra ngoài, ánh mắt ba người giao nhau, Thẩm Kiểu nghĩ đến lời Dạ Lẫm Hàn nói với mình ở tập đoàn, vội vàng hạ mắt xuống đề tránh tầm nhìn của anh.
Dạ Mạc Thâm tâm trạng không tốt, đến một ánh mắt dư thừa cũng không nhìn anh ta.
Ba người đi qua nhau.
Cuối cùng vẫn là Dạ Lẫm Hàn quay đầu nhìn theo dáng người nhỏ bé của Thẩm Kiều, không cam tâm nắm chặt tay thành nắm đấm.
Từ sau sự kiện ăn lầu, mỗi ngày Tịnh Nhan đều quan tâm Dạ Mạc Thâm thế nào rồi, có phạt cô ấy không, hoặc là lương của cô ấy sẽ không được tăng nữa, dù sao ớt cũng là do cô ấy bỏ vào, hơn nữa bỏ vào rất nhiều, đối với người thích ăn cay đó là trải