Những lời chất vấn nghiêm khắc như vậy khiến đôi mắt của Hàn Tuyết U đỏ bừng.
“Thực xin lỗi, tôi chỉ là muốn đầy anh một chút, vừa rồi không phải cố ý đụng vào anh … Cậu Dạ, anh làm tôi đau, có thể buông tay tôi ra được không?” Trong khi nói chuyện, khóe mắt Hàn Tuyết U rơi một vài giọt nước mắt, rồi yếu ớt muốn rút tay về.
Dạ Mạc Thâm cười lạnh một cái rồi buông tay ra.
Hàn Tuyết U yếu ớt nghiêng người sang một bên, thân thể tựa vào tường như không xương, cô ta xoa xoa cổ tay đau nhức, trong lòng cảm thấy xót xa.
Cô vốn nghĩ rằng Dạ Mạc Thâm hẳn là có cảm giác với cô, chỉ cần cô dùng nhiều biện pháp hơn, anh nhất định sẽ bị cắn câu.
Cô ta không ngờ anh ta lại thô lỗ như vậy.
Nhưng mà … anh ấy càng kháng cự lại cô ta bao nhiêu thì Hàn Tuyết U càng có hứng thú với một người đàn ông lạnh lùng bá đạo bấy nhiêu.
Cô ta càng ngày càng muốn lấy được trái tim của anh ấy, loại đàn ông này chỉ cần đối phương có được trái tim của anh ta, thì người đó đã là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Nhưng, nếu muốn có được trái tim của anh ấy, phải không từ một thủ đoạn nào.
Hàn Tuyết U dựa vào tường nhắm mắt lại.
Kiều Kiều, mình … chỉ có thể thật xin lỗi cậu.
Dù sao Dạ Mạc Thâm cũng không thích cậu, vậy thì… cứ để mình đến đi.
Nghĩ đến đây, khi mở mắt ra ánh mắt của Hàn Tuyết U lại thay đổi, cô ta đứng lên một lần nữa, giọng nhỏ như muỗi kêu.
“Xin lỗi cậu Dạ, tôi không cố Anh đã chán ghét tôi như vậy……..Vậy, tôi sẽ rời đi trước.”
Đang khi nói chuyện, Hàn Tuyết U hướng phía trước rời đi, dường như vô tình mà nói: “Tất cả đều do tôi, nhớ cái gì không nhớ, lại phải nhớ kỹ cái đêm mưa gió đó … Bây giờ lại để cho anh chế giêu?”
Vốn dĩ cô ta muốn rời đi, Dạ Mạc Thâm cũng lười để ý đến cô ta, nhưng sau khi nghe thấy mấy lời lầm bầm của cô ta, ánh mắt lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm lập tức biến hóa như là sóng to gió lớn, anh gọi một tiếng trước khi cô ta rời di.
“Đứng lại.”
Hàn Tuyết U nhất thời đứng tại chỗ như chim sợ cành cong cúi đầu sợ hãi, quay đầu lại kinh ngạc nhìn anh.
“Anh…. vừa nói gì vậy?”
Hàn Tuyết U vươn tay che miệng, hai mắt trợn to, hoảng sợ lùi lại: “Không phải, tôi không nói gì cả, anh nghe nhầm rồi!”
Nói xong cô ta quay người bỏ chạy.
“Chết tiệt, trở lại!” Dạ Mạc Thâm gọi cô ta lại, nhưng Hàn Tuyết U đã đạt được mục đích của mình, đương nhiên, cô ta sẽ không trực tiếp nói rõ ràng cho anh ấy biết, vì vậy cô sẽ không dừng lại, sẽ để thời gian cho anh ta nghỉ ngờ.
Ngay sau đó, Hàn Tuyết U biến mất ở chỗ rẽ.
Mặt khác ở bên kia, Thẩm Kiều đã đứng đợi tại chỗ rất lâu, sau khi đợi một lúc lâu, Hàn Tuyết U vẫn chưa trở lại. Khi cô đến, đường đi trong vườn hoa này thật phức tạp, Thẩm Kiều lo lắng sợ rằng cô ấy sẽ bị lạc hoặc không tìm thấy nhà vệ sinh, đợi thêm hai phút, vẫn không thấy bóng dáng cô ấy xuất hiện.
Cô đành phải đi về phía con đường khi cô đến đây, nhưng di không được bao xa cô đụng phải Hàn Tuyết U đang loạng choạng đi về phía bên này, Hàn Tuyết U suýt ngã vì cô ấy đi quá vội vàng.
“Làm sao vậy? Sao lại chạy vội vàng như vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Kiều đỡ lấy Hàn Tuyết U hỏi một câu, nhìn thấy hốc mắt cô ấy đỏ hoe, lòng cô chợt thắt lại.
Hàn Tuyết U lập tức quay lưng lại lấy tay lau mắt, “Không sao, mình không sao.”
“Nhưng … Tại sao cậu lại khóc?”
Thẩm Kiều nhíu mày nghỉ ngờ hỏi.
Không biết tại sao …Đột nhiên cô có một linh cảm rất mơ hồ.
“Có sao? Mình đã khóc?” Hàn Tuyết U cười, dùng sức xoa xoa mặt mình nói: “Đâu? Sao mình không biết? Chắc là vừa rồi rửa mặt không cần thận vô tình bị nước vào?”
Thẩm Kiều: “……… “
“Cậu không nói dối mình?”
“Này, mình nói dối cậu làm gì, mình không có khóc!”
Hàn Tuyết