Nếu như không phải hôm qua cô nhìn thấy đôi bông tai hồng nhạt trong túi áo Dạ Mạc Thâm, có lẽ Thẩm Kiều sẽ tò mò xem là ai mua, nhưng mà… cô vốn đã biết đôi bông tai đó ở chỗ của Dạ Mạc Thâm.
Lúc này nghe Tịnh Nhan hỏi, cô có tật giật mình bỗng đỏ mặt.
“Cậu đoán nhanh đi!” Tịnh Nhan nghĩ rằng cô không biết, còn hối cô, muốn cô phải đoán.
Thẩm Kiều không đoán, cụp mắt, nói lí nhí: “Làm sai mình biết là ai”
“Ha ha ha, vậy cậu có muốn biết là ai không?” Tịnh Nhan cười hê ha tiến tới trước mặt cô hỏi. . ngôn tình hay
Thẩm Kiệu: “……” Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tiến sát tới trước mặt mình, hai cái mũi gần chạm vào nhau, cô nhanh chóng né tránh lắc đầu: “Mình không muốn biết, cậu khỏi nói.”
Tịnh Nhan: “…… Chả hiểu kiểu gì, tại sao cậu không muốn biết chứ?
Hay là…” Tịnh Nhan bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Chẳng lẽ cậu nhận được rồi?”
“Không có nhận!” Thẩm Kiều đáp trả rất nhanh, thật ra cô cũng không chắc Dạ Mạc Thâm mua đôi bông tai đó có phải để tặng cô hay không.
Nhưng trong đầu luôn có một suy đoán, nói cho cô biết đó là sự thật.
Dù sao đó quả thật là đôi bông tai cô nhìn trúng, nếu Dạ Mạc Thâm không phải mua tặng cô vậy vì sao lại mua đúng cái đó, hơn nữa cũng không có nói với cô?
Sau khi phủ nhận mọi chuyện, Thẩm Kiều mới biết được mình đã để lộ, cô cắn môi ngượng nghịu nhìn Tịnh Nhan, Tịnh Nhan nắm lấy vai cô: “Hóa ra cậu biết rồi, mình còn đang định kể cái bất ngờ này cho cậu nghe.”
Thẩm Kiều đỏ mặt, gật đầu.
“Mình chỉ vô tình phát hiện thôi, nhưng mà… Không dám khẳng định đôi bông tai kia có phải để tặng mình hay không.”
“Cái gì? Ảnh không tặng cậu, vậy thì ảnh muốn tặng cho ai?”
“Đúng vậy, anh ấy muốn đưa cho ai, mình cũng không biết.”
“Đừng có suy nghĩ lung tung, cậu là vợ của anh ấy, hơn nữa…
Ngày hôm đó cậu cũng đã làm trò đeo đôi bông tai trước mặt ảnh, lúc đó chẳng phải ảnh cũng định mua rồi sao? Nhưng cậu lại nghoảnh người bỏ đi, cho nên ảnh mới không mua.
Sau đó thì thừa dịp mọi người không hay biết, quay ngược trở lại mua bông tai! Như vậy đương nhiên là định tặng cho cậu nha, Kiểu Kiều, cậu còn nói hai người không có tình cảm, mình thấy Dạ Mạc Thâm đối xử với cậu cũng tốt lắm!”
Nghe như vậy Thẩm Kiều không khỏi cảm động, nhìn Tịnh Nhan với anh mắt lấp lánh.
“Rất tốt với mình sao?”
“Người trong cuộc u mề, người ngoài cuộc rõ ràng, ánh mắt của ảnh nhìn cậu, y như đúc ánh mắt mà ba mình nhìn mẹ mình!”
Thẩm Kiều: “…… Đây là kiểu so sánh gì đây?”
“Ba mình đối với mẹ siêu siêu tốt, hơn nữa tình cảm của bọn họ đã gắn bó rất nhiều năm rồi. Cho nên, cậu nhất định phải xem trọng anh Thâm, một người đàn ông chất lượng cao như thế tuyệt không được để người khác câu kéo đi mất.”
Thẩm Kiều không thể nhịn cười: “Cậu đó.”
Hai người tám chuyện một lát, Thẩm Kiều xem đồng hồ, cũng đã sắp hết nửa tiếng, liền tạm biệt Tịnh Nhan rồi đi tìm Dạ Mạc Thâm.
Ai có ngờ khi cô vừa mới từ phòng làm việc của Tịnh Nhan đi ra, liền gặp Tiêu Túc đẩy Dạ Mạc Thâm ngồi trên xe lăn xuất hiện trước mặt cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, đôi con ngươi đen láy của Dạ Mạc Thâm nhìn chằm chằm cô, có vẻ không vừa lòng.
“Sao lâu như vậy?”
Thẩm Kiều nhanh chân chạy tới, vòng ra sau anh: “Sao tự nhiên anh lại tới đây?”
Dạ Mạc Thâm mất kiên nhẫn: “Đã quá nửa tiếng.”
Thẩm Kiều lầm bầm trong họng: “Vừa mới lố một xíu thôi mà.”
“Xem ra em không hề coi trọng lời nói của tôi.”
Nói tới đây, Dạ Mạc Thâm quét ánh mắt qua Tịnh Nhan, Tịnh Nhan vội nghiêm túc đứng thẳng lưng giống như gặp người lớn, sau đó huơ tay với Dạ Mạc Thâm, thả ra một câu hờ hững: “Anh Thâm, đi thong thả.”