Trong bệnh viện.
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong xuôi cho Thẩm Kiều, ông ta quay sang nói với Dạ Mạc Thâm: “Bệnh nhân đã bị hoảng sợ quá độ.”
Bị hoảng sợ sao? Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại, cô vẫn luôn ngồi ngơ ngần ở trong phòng, sao lại bị thứ gì đó làm cho hoảng sợ được? Không lề… Dạ Mạc Thâm nhớ tới cảnh bóng tối bao trùm lên mọi thứ lúc anh tới biệt thự.
Chẳng lẽ là do cô sợ tối à? “Bệnh nhân bị thứ gì đó làm cho sợ hãi tột độ, cũng vì quá sợ hãi nên bây giờ cô ấy đang tự rơi vào trong ảo tưởng của chính mình, cho nên…”
Tiêu Túc liếc mắt nhìn Thẩm Kiều đang nằm trên giường bệnh bằng ánh mắt kỳ quái rồi nói bằng giọng nghi ngờ: “Có người sợ bóng tối cũng là chuyện thường thấy, nhưng dù có sợ thì cũng không đến mức này chứ? Bác sĩ, cô ấy không bị thương hay bị cái gì khác à?”
“Tôi kiểm tra hết rồi, ngoài huyết áp thấp và thể lực kém thì sức khỏe của cô ấy không có chỗ nào bất thường cả.
Hơn nữa, cô ấy còn đang mang thai đúng không? Sau này không thể thường xuyên chịu được loại sợ hãi như thế này đâu, tôi thấy cô ấy có dấu hiệu của việc đã từng bị sảy thai, nên nếu về sau mà những chuyện như thế này còn tiếp tục xảy ra thì cô ấy có thể phải sinh non dấy.”
“Nhưng sao cô ấy lại làm như vậy?”
Tiêu Túc kể lại sự việc đã xảy ra lúc đó cho bác sĩ nghe, sau khi Suy nghĩ một lúc, bác sĩ lại nói: “Có thể là do bệnh nhân vẫn còn bóng ma tâm lý về chuyện đó, cho nên tổn thương tâm lý đối với cô ấy sẽ nhiều hơn người thường gấp mười lần.”
“Bóng ma tâm lý?”
Tiêu Túc nhìn sang phía Dạ Mạc Thâm theo bản năng.
Anh mím đôi môi mỏng lại, im lặng nhìn Thẩm Kiều.
“Bác sĩ, khi nào thì cô ấy có thể tỉnh lại?”
“Các cậu chờ một chút đi, để đầu óc cô ấy trở lại bình thường đã, người bệnh phải tự mình điều chỉnh thì mới có thể tỉnh lại được.”
Tiêu Túc lại càng hoảng sợ hơn, cậu ta muốn hỏi nếu bệnh nhân không tự mình điều chỉnh được thì sao? Sau khi bác sĩ rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người.
“Cậu Dạ, chắc là tối nay trợ lý Thẩm vẫn chưa thể tỉnh lại được đúng không?”
Vứt nói dứt lời, Tiêu Túc đã cảm thấy bầu không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh hơn trước rất nhiều, vì thế cậu ta vội vàng lùi về phía sau hai bước: “Đề tôi đi xem xem bà Trần đã tới hay chưa.”
Nói xong, Tiêu Túc nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh, cuối cùng thì phòng bệnh cũng yên tĩnh trở lại, Dạ Mạc Thâm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt, thiếu sức sống của Thẩm Kiều, không hề rời mắt đi chỗ khác.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao cô lại có bóng ma tâm lý đối với bóng tối chứ? Thẩm Kiều đã có một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, cô là người duy nhất bị biến nhỏ lại, trở về năm mà cô mới bốn, năm tuổi, cô bị một người nhốt trong một căn phòng nhỏ tối tăm, không có đèn, không có nước cũng không có thức ăn.
Chỉ có một chiếc giường nhỏ với một tấm chăn mỏng.
Cô ngồi co ro trong một góc, thỉnh thoảng lại có một vài tiếng động truyền vào từ bên ngoài khiến những dây thần kinh nhạy cảm của cô trở nên run lầy bầy.
Cô bị bỏ đói suốt ba ngày liên tiếp, thân hình nhỏ bé gầy như que củi, hốc mắt trũng sâu, trông không hề giống con người.
“Két két…”
Cánh cửa bị đầy ra, một bóng người đi về phía cô rồi dừng lại, bắt đầu ra tay đánh đập! Thẩm Kiều bé nhỏ không chịu nổi đau đớn nên đã hét ầm lên.
“Mày còn dám kêu à, vì mày mà chúng tao phải bồi thường khoản tiền đó! Mày còn dám kêu à!”
“Aaal”
“Hôm nay bà đây sẽ cho mày biết thế nào là đau đớn, cho mày chừa cái tội không nghe lời, tao cho mày chừa cái tội không biết nghe lời này!”
“Đừng mà, con đau lắm… Đừng đánh con mà…”
Trong phòng bệnh yên tĩnh không một tiếng động, Thẩm Kiều – Người vẫn luôn nằm yên lặng trên giường đột nhiên thốt lên một câu, thu hút ánh mắt của Dạ Mạc Thâm.
“Đừng đánh, con đau lắm… Mẹ Ới….
Dạ Mạc Thâm đầy xe lăn tới gần hơn một chút, thân hình cao lớn của anh hơi cúi xuống, dựa sát vào cô để nghe cho kỹ những gì cô nói, sau khi nghe xong thì hơi nhíu mày lại.
Đừng đánh con? Con đau lắm? Chỉ với vài từ như thế này thôi nhưng dường như Dạ Mạc Thâm đã nắm bắt được một số thông tin quan trọng, Thẩm Kiều tựa như vấn đang mê man không tỉnh lại, cô nói những lời này trong vô thức, nói câu đầu nhưng không nói câu cuối nữa.
Dạ Mạc Thâm cau mày, vô thức giơ tay xoa nhẹ lên trán cô, đầu ngón tay anh từ từ đặt lên