Cái thứ màu đỏ tươi kia lập tức đâm vào mắt Dạ Mạc Thâm khiến tay anh vô thức buông lỏng Thẩm Kiều ra, lông mày cũng nhíu lại rất sâu: “Chết tiệt, cô nháo nhào cái gì?”
Thẩm Kiều không để ý đến máu đỏ tươi trên tay, bóng dáng co lại trong góc.
Cô bao bọc mình, ánh mắt mang theo hận thù.
Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại: “Cô hận tôi?”
Thẩm Kiều không nói lời nào nhưng trong cặp mắt kia rõ ràng đầy hận thù với Dạ Mạc Thâm.
“Cô vì chuyện hôm qua mà trách tôi?”
Dạ Mạc Thâm cười lạnh một tiếng, ánh mắt lại không tự chủ nhìn cổ tay cô còn lưu lại vết máu, giọng nói dân dần lạnh lẽo: “Cô mềm không ăn cứng cũng không ăn, một câu giải thích cũng không cho, nhốt cô một ngày thì có làm sao?”
Thẩm Kiều cắn môi dưới, tức giận theo dõi anh như cũ.
Trong lòng Dạ Mạc Thâm bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: “Lại đây.”
Thế nhưng Thẩm Kiểu vốn không hề di chuyền.
Gân xanh trên trán Dạ Mạc Thâm nổi lên, giữa lông mày cất giấu sự tức giận, giọng nói của anh lành lạnh: “Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, cô tự mình lại hay muốn chọc tôi tức lên?”
Bầu không khí trong phòng bệnh lâm vào trạng thái rất nặng nề, tay Thẩm Kiều còn đang chảy máu nhưng cô vẫn ngồi ở chỗ đó không chịu bước tới, mà lại tức giận trừng đôi mắt đẹp lên với Dạ Mạc Thâm.
Tiêu Túc đứng ở đằng sau nhìn thấy cảnh này, cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Trợ lý Thầm… Đây rốt cuộc là thế nào? Đêm qua là cậu Dạ tự mình đưa cô ra khỏi biệt thự! “Chết tiệt!”
Dạ Mạc Thâm khẽ nguyền rủa một tiếng, bàn tay to giơ đến chỗ Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều muốn tránh khỏi anh đụng vào nhưng lập tức bị anh bắt được cánh tay mảnh mai, sau đó túm qua rồi nghe thấy anh cắn răng nghiến lợi nói: “Đi gọi bác sĩ tới.”
Tiêu Túc sửng sốt một giây gật đầu.
Sau khi bác sĩ đến thì băng bó tay cho Thẩm Kiều, sau đó giận dữ nói: “Tỉnh là tốt nhưng cơ thể cô gái này quá suy nhược, tốt nhất đừng lộn xộn.”
“Đã biết, cảm ơn bác sĩ.”
Tiêu Túc vừa cảm ơn bác sĩ vừa dẫn ông ta ra ngoài.
Trong cả quá trình Thẩm Kiều đều không đồng ý phối hợp nhưng sức lực của cô vốn không thoát khỏi trói buộc của Dạ Mạc Thâm.
Lạ ở chỗ anh vốn là một người đàn ông ngồi trên xe lăn, tại sao có thể có sức lực lớn như vậy? “Dạ Mạc Thâm, anh thả tôi ra.”
Thẩm Kiều tức giận không chịu nồi, có ý tránh thoát khỏi tay anh nhưng tay Dạ Mạc Thâm như xích sắt khóa chặt tay cô lại.
Ánh mắt anh đen kịt khiếp người.
“Tốt nhất cô yên tĩnh lại cho tôi, bằng không… Tôi sẽ ném cô từ đây xuống lầu đó.”
Nghe nói thế thì động tác của Thẩm Kiều dừng lại.
Môi mỏng của Dạ Mạc Thâm khế nhúc nhích, bổ sung một câu: “Nơi này là lầu sáu.”
Thẩm Kiều: “Dạ Mạc Thâm, anh thật khốn nạn.”
“Hờ.”
Dạ Mạc Thâm không nhịn được cười lạnh một tiếng, bàn tay nắm chặt cánh tay cô dần dần dùng thêm chút lực: “Lá gan thật sự rất lớn, dám gọi thẳng tên tôi à.”
Thầm Kiều thấy anh nhíu mày lại, đôi mắt đen kịt hiện ra ánh sáng khiếp người, cô vô thức cậy mạnh nói: “Anh cho rằng tôi sẽ sợ anh sao? Có giỏi thì ném tôi xuống di.”
Dạ Mạc Thâm: “…”
Thẩm Kiều cắn đôi môi tái nhợt: “Dù sao nếu như tôi chết, anh cũng trốn không thoát.”
Giết người thì đền mạng.
“Ồ, ai nói té xuống sẽ chết?”
Tay Dạ Mạc Thâm dời ra sau đầu cô, ấn sau gáy để cô nhích lại gần mình, bỗng nhiên khoảng cách của hai người rút ngắn, hô hấp như hòa vào nhau.
Khuôn mặt đẹp trai của Dạ Mạc Thâm phóng to trước mặt, lớn đến mức ánh mắt của cô không cách nào tập trung được, trong mắt chỉ có cặp mắt đen kịt lộ ra ánh mắt sắc bén và bên tai vang lên giọng nói mị hoặc trầm thấp của anh.
“Không chết mà tàn phế mới là đáng sợ nhất, đến lúc đó… Té gãy tay hoặc chân thì mỗi ngày phải ngồi xe lăn giống tôi.”
“..”
Hô hấp của Thẩm Kiều cứng lại, con ngươi phóng đại mấy phần: “Anh!”
Không nghĩ tới anh lại dám nói lời như vậy với mình, rõ ràng… Anh vẫn luôn ngồi trên xe lăn, rõ ràng… Đó là nỗi đau của anh! Vậy mà anh lại nói ra không giấu diếm.
“Muốn thử một chút không?”
Dạ Mạc Thâm đè sau gáy cô, trán hai người chạm vào nhau, hô