Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
- --
Nhiếp chủ mẫu còn muốn nói gì, một bên, Nhiếp gia chủ, lại nháy mắt đối với bà, không để cho bà tiếp tục nhiều lời.
Nhiếp chủ mẫu trầm tư chốc lát, cuối cùng cũng không lên tiếng.
Dù sao, từ nay về sau, người chủ trì Nhiếp gia sẽ là Nhiếp Vô Ưu. Trước mặt mọi người, cũng không tiện nói thêm gì cả.
"Ngươi làm gì đó!!"
Giờ phút này, Nhiếp Vô Danh nhìn về phía "Nhiếp Vô Ưu", hết sức bất mãn mở miệng nói: "Chính mình mất tích nhiều năm như vậy, bây giờ còn có mặt mũi đánh Đường Đường."
"Anh, việc giáo dục con trai em, không có liên quan gì đến anh!"
"Nhiếp Vô Ưu" lạnh lùng đáp.
Nhiếp Vô Danh vừa định lên tiếng phản bác, nhưng cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, lại không tìm được lý do nào thích hợp.
"Đường Đường, nói xin lỗi ta!"
"Nhiếp Vô Ưu" nhìn về phía Đường Đường, ra lệnh.
Lập tức, đám người mới vừa rồi bị Đường Đường giễu cợt âm thầm cười lạnh. Cũng còn đỡ, cái vị Nhiếp Vô Ưu của Nhiếp gia này không bao che cho con! Cái tên nhóc tiểu thiếu gia Nhiếp gia quả thực là coi trời bằng vung, quả thực là nên bị trừng phạt.
Đường Đường ngẩng cao đầu, một đôi ánh mắt lạnh như băng, nhìn "Nhiếp Vô Ưu" chòng chọc.
Thấy vậy, hàn quang trong mắt "Nhiếp Vô Ưu" lóe lên, bàn tay phải bỗng nhiên nâng lên, dường như lại dự định cho Đường Đường thêm một bạt tai.
Nhưng mà, còn không đợi bàn tay của "Nhiếp Vô Ưu" rơi xuống, từ đằng xa, lại truyền tới một tiếng cười lạnh: "Con nhãi ranh còn chưa ngồi lên vị trí gia chủ Nhiếp gia, đã có khẩu khí lớn như vậy! Nếu quả thật để cho ngươi ngồi vào vị trí Nhiếp gia chủ, vậy thì còn đến đâu?"
Lời vừa dứt, mọi người đồng loạt hướng về phía âm thanh truyền đến nhìn lại.
Sau khi thấy rõ là ai đến, thần sắc mọi người khẽ biến.
"Không Sợ Minh?"
"Bạch...Bạch Phong?"
Giờ phút này, lấy Diệp Oản Oản cầm đầu, mấy vị trưởng lão Không Sợ Minh, và mấy chục vị cao tầng, và cả trên trăm vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh, đi tới chỗ này.
Nhìn thấy Diệp Oản Oản xuất hiện, thần sắc "Nhiếp Vô Ưu" có chút cổ quái. Làm sao cô ta lại có thể chưa bị giết chết? Chẳng lẽ, Không Sợ Minh trong thời gian cực ngắn, đã tìm được hầm giam, giải cứu cô ta ra...?
Sau một hồi trầm tư, khóe miệng "Nhiếp Vô Ưu" nở rộ một nụ cười lạnh như băng. Chưa chết cũng không sao, không có gì phải vội.
"Hừ, Không Sợ Minh Chủ, hôm nay là ngày vui của Nhiếp gia, ngươi
tới làm gì?"
Một vị cao tầng thế lực nào đó nhìn về phía Diệp Oản Oản, lạnh lùng nói.
"Mắc mớ gì tới ngươi, câm mồm!" Bắc Đẩu chỉ thẳng mặt người vừa nói chuyện, không nhịn được quát lên.
"Mẹ..."
Sau khi nhìn thấy Diệp Oản Oản, trong mắt Đường Đường hiện ra vẻ vui mừng, dường như muốn lập tức nhào vào lòng của nàng.
Chỉ bất quá, "Nhiếp Vô Ưu" vẫn đang nắm chặt bàn tay cậu bé, khống chế Đường Đường ở bên cạnh mình.
"A, Bạch minh chủ, ta có nhớ, Nhiếp gia chúng ta cũng không hề mời ngươi đi!?"
Lúc này, "Nhiếp Vô Ưu" hướng về Diệp Oản Oản cười lạnh.
Diệp Oản Oản cũng không nói gì, trực tiếp đi tới bên cạnh Đường Đường, dịu dàng hỏi cậu bé: "Mới vừa rồi, con đàn bà này đánh con?"
Đường Đường nhìn Diệp Oản Oản, khẽ gật đầu.
"Đánh như thế nào?"
Mặt Diệp Oản Oản phủ đầy băng sương.
"Dùng bàn tay." Đường Đường đáp.
Nhìn gò má trái Đường Đường hơi đỏ lên, trong nháy mắt Diệp Oản Oản đứng thẳng người lên, ở ngay trước con mắt mọi người, thừa dịp "Nhiếp Vô Ưu" vẫn chưa thể hồi phục lại tinh thần, tay phải nàng giơ lên. Cơ hồ nhanh như chớp, nàng hung hăng quất một bạt tai vào trên mặt "Nhiếp Vô Ưu".
Chỉ nghe một tiếng “Bép” thật lớn vang lên, phảng phất như có sấm sét nổ tung.
Đợi sau khi mọi người lấy lại tinh thần, khó tin nhìn về phía "Nhiếp Vô Ưu", cùng với năm dấu tay đỏ tươi trên mặt ả ta.
"Ta...Đệt..."
Nhiếp Vô Danh mặt đầy mộng bức, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.
"Đội trưởng, chuyện này không đúng! Hữu Danh lão bản trước đó không phải nói, khiến cho cha mẹ anh đau lòng đối với Nhiếp Vô Ưu sao? Làm sao lại trực tiếp đến cửa phá rối rồi vậy hả?"
Thần Hư Đạo Nhân nhìn Nhiếp Vô Danh, kinh ngạc thốt lên.
"Ngươi hỏi ta, làm sao ta biết!" Nhiếp Vô Danh đáp lại theo bản năng.