Vân Khanh liên tục bị chen đẩy, chen tới phía cuối, cô không quan tâm nhà họ Quý và nhà họ Lục đang làm gì, định nấp đằng sau yên tĩnh uống ly nước trái cây thì Cố Trạm Vũ vươn tay túm lấy cô, giữ cô sang một bên. Dáng người Vân Khanh không ổn định, chiếc váy dài đến mắt cá chân, cô còn đi giày cao gót 10 cm, đôi chân nhỏ nhắn vội ổn định lại, đồng thời ánh mắt vô tình quay về phía cửa rộng mở.Chỉ trong khoảnh khắc đó, tầm mắt của cô đã choáng váng.Bởi vì người đàn ông mảnh mai, cao ráo, lịch lãm đứng ở cổng chính …... là Lục Mặc Trầm!Màn đêm đen kịt ngoài cửa dường như là tấm rèm che của anh, khiến hắn cực kỳ lạnh lùng uy nghiêm. Một bộ y phục màu đen rất chỉnh tề khiến cả người lạnh lùng cấm dục, nhưng đường nét trên khuôn mặt lại vô cùng đẹp trai, thu hút mọi ánh nhìn. Cho dù là mặt anh vô cảm, kéo theo tiếng thở hổn hển của tất cả những người phụ nữ có mặt.Vừa lúc Vân Khanh kinh ngạc, anh làm sao có thể từ ngoài cửa đi vào?Từ trong tầm mắt, anh chậm rãi nhìn thấy một cánh tay trắng nõn khoác vào khuỷu tay thon dài của anh, rất tinh tế, dịu dàng, bị ánh đèn hắt lên da dẻ như ngọc.Khiến mọi người không kiềm được mà ngẩng đầu nhìn, muốn xem đó là người phụ nữ nào?Người phụ nữ?Vân Khanh cảm thấy đầu óc hơi mụ mẫm.Người phụ nữ anh mang theo bên người, thân mật đến dự tiệc sao?“Wo, đó là con gái nhà họ Quý?”“Vừa mới thừa nhận.”“Cô ấy đẹp quá!”“Đúng là nam thanh nữ tú, xứng đôi vừa lứa, liên minh mạnh mẽ!”“Hai gia tộc nhà họ Lục và họ Quý, bọn họ sẽ thống trị ở thành phố S bao nhiêu năm đây …...”Tiếng bàn tán xôn xao phía sau lưng anh như thể tấm gương bám vào băng dính từ từ bị xé toạc ra.Chiếc băng dính niêm phong bộ não chậm chạp của Vân Khanh, hé