"Trong mắt anh, em không đáng coi trọng như thế à?" Ánh mắt Quý Chỉ Nhã trở nên đáng thương, nước mắt tuôn rơi, "Anh vẫn biết, em là hoa khôi của trường, lời nói hành động mọi mặt đều đúng mực, ngay cả khi nói chuyện với các bạn nam em còn giữ một khoảng cách, sao anh có thể coi em như vậy?""Thời gian, có thể thay đổi mọi thứ." Cố Trạm Vũ cười vô cùng lạnh lùng, đáy mắt là sự đau đớn vô hạn."Vậy nếu em nói cho anh biết, suốt năm năm qua, em không hề phát sinh quan hệ với Lục Mặc Trầm lần nào cả thì sao?" Quý Chỉ Nhã ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn anh ta, "Lục Mặc Trầm quá lạnh lùng thờ ơ, trong năm năm này, đôi khi em nhớ đến khoảng thời gian anh theo đuổi em, anh mang bữa sáng cho em, đứng dưới tầng chơi ghi-ta, cợt nhả dụ dỗ em. Cho dù sau này anh yêu Vân Khanh, anh cũng chưa bao giờ làm như vậy với cô ta, là cô ta ở vị trí thấp hơn, là cô ta làm nhiều điều cho anh. Trạm Vũ... Chẳng lẽ đêm hôm trước, anh không cảm nhận được sao? Nơi đó, chưa hề có người đàn ông nào đi qua..."Lời nỉ non mềm mại, lông mi cô ta ngượng ngùng run rẩy, kiễng chân hôn lên đôi môi anh ta.Chặt hay không, đương nhiên Cố Trạm Vũ đã thử, nhưng bởi vì một câu của cô ta, chưa hề có người đàn ông nào khác đi qua, lại đánh trúng điểm chết người của anh ta.Quý Chỉ Nhã vừa hôn vừa nói, "Em đã nghe mẹ nói về việc ly hôn giữa anh và Vân Khanh. Hóa ra trong năm năm qua anh cũng đã rất đau khổ. Trước đây Vân Khanh đã đánh mất trinh tiết, mới có thể khiến anh phải đau đớn như vậy... Em là chị gái của cô ta, lại vẫn luôn giữ mình trong sạch vì anh, anh không cần phải tiếc nuối nữa, dù sao năm đó anh cũng từng thích cả hai người, anh không lấy được lần đầu tiên của cô ta, nhưng anh có được em, em thuộc về anh, Trạm Vũ..."Cố Trạm Vũ giống như bị tình cảm dịu dàng của cô ta đầu độc, trong đầu chỉ còn lại câu nói ‘Hai người là chị em’, không có được Vân Khanh, nhưng lại lấy được Vân Sương.Thật ra trước kia Vân Sương và Vân