Cô cố nén không cho nước mắt rơi xuống, cả người run rẩy không kiềm chế được, khuôn mặt nhỏ nhắn thậm chí đã tái nhợt, cầm gối ném vào anh, "Mấy người đều khốn nạn giống nhau... Tôi cho anh biết, tôi trong sạch, tôi không sinh con cho bất cứ kẻ nào cả! Trước anh, ngay cả tay đàn ông tôi cũng chưa từng chạm vào, lúc còn ở với Cố Trạm Vũ, những người đàn ông khác ngay cả nhìn tôi cũng không hề liếc nhìn lấy một cái! Tại sao mấy người đều tới đổ oan cho tôi, đổ oan cho tôi… Hu hu… Tôi không thích trẻ con, tôi chưa từng sinh con..."Lục Mặc Trầm bị gối đập vào có hơi choáng váng, khi đã kịp phản ứng thì lập tức đứng dậy, thân hình cao lớn đến gần cô, có chút luống cuống không biết tại sao cô lại tức giận đến như vậy.Cơ thể mảnh mai của cô run rẩy rất dữ dội, cứ lặp đi lặp lại điều đó, giống như mê sảng.Những giọt nước mắt tí tách rơi xuống như cứa vào trái tim anh, vô cùng luống cuống, anh liếm đôi môi mỏng vòng cánh tay qua, nhỏ giọng dỗ dành, "Sao vậy? Tôi chỉ…"Cô lại như bị co giật, đột nhiên đẩy anh ra, Lục Mặc Trầm cau mày, cảm thấy cô có gì đó không ổn, cúi đầu nâng gương mặt cô lên để xem xét, ánh mắt cô cứng đờ trống rỗng, như bị mắc kẹt trong vòng xoáy đau khổ, cứ tiếp tục lặp đi lặp lại, "Tôi không thích trẻ con, tôi chưa từng sinh con, đừng ai đến vu oan cho tôi, đừng đến vu oan cho tôi..."Cô lấy tay che mắt, im lặng khóc thút thít, tâm trạng rất bất ổn.Lục Mặc Trầm mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, cuối cùng bấm lên nhân trung của cô, cẩn thận vỗ lưng cô, cả người cô run rẩy toàn mồ hôi lạnh cuối cùng mới từ từ bình tĩnh lại.Anh không hiểu, chỉ một câu hỏi mà thôi, có lẽ sẽ hơi làm tổn thương lòng tự trọng của cô, nhưng có phải là cô hơi quá nhạy cảm không? Hay là có nguyên nhân gì khác, phản ứng của cô thật sự quá khác thường.Giống như bị kích thích sâu sắc.Không thích