“Tối nay anh rảnh, không bằng chúng ta thử xem?” Lục Mặc Trầm như cười như không hạ thấp giọng.Quý Chỉ Nhã cắn môi, nhìn khuôn mặt mê người sâu thẳm của anh, đáy lòng rung động nhưng lại có một sự giễu cợt! Càng nhiều hơn chính là sợ hãi.Cô ta cười mỉa lắc đầu, “Anh xem mệt như vậy rồi, chúng ta để hôm khác đi, các cục cưng đang ngủ tạo ra tiếng động cũng không tiện, em cũng có chút mệt.”Sao dám thử với anh, bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể phát giác ra được sự ẩm ướt dính nhớp bên dưới kia, Quý Chỉ Nhã không dám.Đôi mắt Lục Mặc Trầm sâu lạnh vô cùng hiểu, đưa tay xê dịch cô ta ra, giơ cánh tay lên lấy lon cà phê trong tủ treo tường.Quý Chỉ Nhã không khỏi thở dài một hơi, đột nhiên tóc cô ta bị níu lấy, cô ta đau đớn kêu một tiếng, quay đầu lại, thấy một nhúm tóc lớn của cô ta vướng trên cúc áo anh.Lục Mặc Trầm giơ tay lên, kéo rất nhiều sợi tóc, Quý Chỉ Nhã rít lên, “Mặc Trầm, vướng rồi, anh đừng nhúc nhích, đau quá.”Vẻ mặt Lục Mặc Trầm nhàn nhạt, mới buông tay, để cô ta gở tóc vướng ra, chờ cô ta lên lầu, Lục Mặc Trầm cởi chiếc áo sơ mi còn vướng vài cọng tóc ra, lấy ra một phong thư khô.Anh đi tới cửa hông biệt thự, mở cửa, bầu trời đầy sao mờ, gọi điện thoại cho A Quan, híp mắt lạnh giọng dặn dò, “Đi tìm một trung tâm giám định. Ngoài ra, tặng Bạch Vũ Linh một món quà nhỏ.”Gọi xong cuộc điện thoại này, Lục Mặc Trầm không lên lầu, mặc áo khoác ngoài ra cửa.Nửa đêm lạnh lẽo, chuông cửa biệt thự nhà họ Tần vang lên.Tần Luật nhíu mày, mở to đôi mắt đen láy trong bóng tối, bật đèn khoác thêm áo khoác.Mở cửa, quản gia từ bên ngoài chạy vào, “Cậu chủ, là công tử Lục.”Tần Luật trầm ngâm, nhướng đôi lông mày đen, phất tay, mặc áo khoác vào, đôi chân dài bước nặng nề ra ngoài nghênh đón,