Giang Vũ cau mày lắc đầu, anh âm thầm vận công kiểm tra tỉ mỉ xung quanh.
“Chào Xảo Xảo, con khỏe không?”
Trương Hiển Minh vào phòng cũng không dám bật đèn, ông ta nhìn bóng người mờ mịt ngồi trong góc tường, nói thật nhỏ: “Con đừng sợ, bố dẫn đến vài bạn đến thăm con nè”.
Sau khi mọi người thích nghỉ với bóng tối thì mới thấy rõ một cô gái đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, gương mặt đầy sẹo cuộn mình trong góc.
Cô gái này là Trương Xảo Xảo, cũng từng được gọi là người đẹp phong hoa tuyết nguyệt. Nhưng bây giờ, cô gái lại trở thành dáng vẻ ma chê quỷ hờn này thật đáng tiếc.
Trương Xảo Xảo nhìn Trương Hiển Minh nói chuyện thì lắc đầu khóc nức nở. Cơ thể liên tục co rúm lại, run cầm cập.
“Bố không đến, không đến được chưa!"
Trương Hiển Minh sợ làm Trương Xảo Xảo k1ch thích nên vội vàng lùi ra sau, không dám đến gần nữa.
“Em gái của tôi bị bệnh rồi vẫn nhốt mình trong phòng như thế, đầu óc thì trì độn ngơ ngác. Thậm chí, con bé đã không nói tiếng nào rất lâu rồi”.
Trương Hồng Nham nhìn em gái ngồi trong góc mà đau lòng, lại giới thiệu tình hình với những người khác.
“Tôi đã thấy nhiều ca bệnh thế này rồi, tôi sẽ giúp cô ấy trở lại trạng thái người bình thường sớm thôi”.
Bruce tràn đầy tự tin đi đến chỗ Trương Xảo Xảo, ông ta vừa vẫy tay với Trương Xảo Xảo vừa nhẹ nhàng chào hỏi: “Xảo Xảo ơi, tôi là bạn từ nhỏ của em nè. Em nhớ tôi không?”
Bruce thật sự là một chuyên gia tâm lý chuyên nghiệp, giọng nói của ông ta như có sức hút. Thêm vào đó, ông ta lợi dụng tay để tạo ra một hiệu ứng thôi miên, nên hấp dẫn được sự chú ý của Trương Xảo Xảo.
“Anh... Là... Bạn... tốt... tôi!”
Trương Xảo Xảo ngơ ngác nhìn Bruce đang đi đến chỗ mình, miệng thầm thì không rõ tiếng.
“Nói rồi, con gái tôi nói rồi”.
Trương Hiển Minh thấy con gái nói ra tiếng thì đã vui mừng rơi nước mắt. Ngay sau đó, ông ta cắn chặt môi sợ làm phiền quá trình Bruce chữa trị.
“Sau khi em gái tôi bị bệnh, con bé đã không nói hơn một năm rồi. Không ngờ, hôm nay lại nói được”.
Trương Hồng Nham xúc động, cảm thán: “Người này đúng là chuyên gia nổi tiếng thế giới, ông ta giỏi ghê. Ông ta có thể chữa khỏi bệnh cho em gái tôi rồi”.
“Đúng là may quái”
Lăng Phi Dương khen rồi âm thầm thở dài nhẹ nhõm, trong lòng