Lăng Phi Dương đối mặt với sự chế nhạo của Kỷ Thường Viễn thì chỉ cử động môi, nhưng đã sợ hãi đến mức không thể nói được gì.
“Đó là điều cần thiết!”
Lăng Vân lại tưởng Kỷ Thường Viễn đang thật lòng khen ngợi mình, anh ta kiêu ngạo ngẩng cao đầu: “Ông Kỷ, về chuyện cô Kỷ bị bắt cóc, tôi không liên quan, tuy nhiên tôi hứa với ông, nhất định sẽ giúp ông tìm ra hung thủ, báo thù cho cô Kỷ”.
“Vậy thì không cần phiền cậu nữa, bọn bắt cóc đã bị bắt, chúng cũng đã khai báo toàn bộ chân tướng vụ án”.
Kỷ Thường Viễn nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Tôi cũng là vì lời khai của bọn bắt cóc, mới đến nhà họ Lăng để hỏi tội!"
“Ông tuyệt đối đừng nghe theo lời của Lưu Thư Nhất, tôi không liên quan gì đến chuyện này”.
Nghe nói bọn bắt cóc đã bị bắt, Lăng Vân lập tức hoảng loạn, nghiêm túc chối bỏ quan hệ.
“Ngu xuẩn!” Giang Vũ không nói gì lắc đầu. Từ đầu đến cuối, Kỷ Thường Viễn đều không nói rõ
Lăng Vân có liên quan đến vụ bắt cóc con gái mình, chỉ là tạo áp lực một cách mập mờ.
Chẳng ngờ, Lăng Vân lại không đánh mà khai, chủ động nói đến Lưu Thư Nhất, quá ngu ngốc!
“Xong rồi!”
Lăng Phi Dương tái mặt, hận không thể tát Lăng Vân một bạt tai.
Kỷ Thường Viễn thì cười lên, mỉa mai nhìn Lăng Vân: “Tôi chỉ nói kẻ bắt cóc đã bị bắt, nhưng không nói kẻ bắt cóc là ai, vậy cậu biết kẻ bắt cóc là Lưu Thư Nhất từ đâu?”
“Tôi, tôi đoán thôi!"
Lăng Vân cũng nhận ra mình đã nói sai, vội vàng biện minh.
“Hừ! Không đánh mà khai, còn muốn chối cãi”.
Kỷ Thường Viễn hừ lạnh một tiếng, sát khí ngút trời nói: “Hôm nay dù cậu có nói gì đi nữa, cũng phải chết”.
“Không thể nào!”
Lăng Vân đột nhiên đứng dậy, hung dữ nói: “Là tôi làm thì sao, ở đây không phải Kim Lăng mà là Giang Đông, là địa bàn của nhà họ Lăng, mà các người chỉ có ba người, muốn giết tôi, quả thực là nằm mơi”
“Người đâu, vây bọn