“Mạnh quái”
Đối mặt với việc phóng thích uy áp của Thanh Long, Giang Vũ đầu đầy mồ hôi vận công chống lại, không thể làm gì hơn anh đành vận hành Cửu Chuyển Thôn Thiên Quyết đến cực hạn, thân thể cũng không có cách nào. động đậy được.
So với lần đối đầu Tôn Sư trước đây, lúc này Giang Vũ càng thêm khó trụ được trụ nổi, mà Thanh Long phóng thích uy áp còn mạnh mẽ hơn so với anh em nhà họ Ngô vô số lần.
“Cô chủ nhà tôi là bởi vì cậu, mới gặp phải nguy hiểm ở Giang Đông”. Sau khi làm cho Giang Vũ không thể nhúc nhích,
Thanh Long từng bước đi về phía Giang Vũ, lạnh lùng nói: “Nói cho cùng, cậu mới là người đáng chết nhất”.
Vừa dứt lời, Thanh Long đã giơ thanh kiếm lên và đâm về phía cổ họng của Giang Vũ.
Đối mặt với đòn chí mạng của Thanh Long, mặt Giang Vũ đỏ bừng, nhưng anh căn bản không có cách nào để tránh.
“Dừng tay!"
Ngay khi Thanh Long chuẩn bị giết Giang Vũ, một tiếng hét lớn vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, toàn thân Thanh Long cứng đờ, nhìn Kỷ Thường Viễn xin giúp đỡ.
Kỷ Thường Viễn bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường, cuối cùng vẫn chậm một bước!
Chỉ thấy Kỷ Tuyết Tình vội vàng đi vào trong sân, giận dữ thét lên: “Bố, bố mau mau bảo Thanh Long thả Giang Vũ ra đi”.
“Con gái à! Bố biết con thích tên nhóc này, nhưng cậu ta chẳng những đã từng kết hôn, còn là một thường dân, cơ bản không xứng với con”.
Kỷ Thường Viễn vẻ mặt nghiêm túc nói: “Có câu “đau dài không bằng đau ngắn”, bây giờ giết cậu ta còn tốt hơn để cậu ta cứ liên tục dây dưa với con”.
“Sao làm thế được!”
Kỷ Tuyết Tình đứng chắn trước mặt Giang Vũ, tức giận nói: “Cả đời này con chỉ chấp nhận mỗi mình anh ấy rồi, nếu muốn giết anh ấy, vậy thì giết cả con luôn đi!”
Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình chắn trước mặt Giang Vũ, Thanh Long vội vàng thu kiếm lại, nhưng không có giải trừ uy áp khống chế đối với Giang Vũ.
“Tuyết Tình, đừng làm càn!”
Kỷ Thường Viễn cau mày, lạnh lùng nói: “Bạch Hổ, đưa cô chủ rời đi”.
“Vâng!”
Một hộ vệ khác lập tức tiến đến, chuẩn bị đưa Kỷ Tuyết Tình đi.
“Đừng qua đây!”
Kỷ Tuyết Tình cúi người